Cậu ta là con trai chủ tịch Tập đoàn Vương Thị, tuy nhà họ Vương không bằng nhà họ Tiêu, nhưng cũng chỉ đứng dưới nhà họ Tiêu thôi, sức ảnh hưởng sâu rộng, Vương Hạo Hiên cậu ta là vua xe thế giới gầm ở đây, được mọi người ngưỡng mộ, những nhân vật tầm thường thì cậu ta không bao giờ thèm để ý.
“Phải rồi, anh trai em đâu?”.
Vương Hạo Hiên đột nhiên hỏi: “Anh ấy lâu lắm chưa đến đây rồi, nhìn khắp cả đường Lục Hoàn này cũng chỉ có anh ấy mới đủ tư cách làm đối thủ của anh, dạo này không có anh ấy đua cùng, chán thật đó!”.
Tiêu Tường cười với vẻ xảo quyệt, còn chưa trả lời thì tiếng động cơ to vọng tới.
Vô số nam nữ hò hét to rồi tự động đứng tách thành một đường ở giữa, chỉ thấy một chiếc Lexus màu xanh lam lướt tới nhanh như chớp lóe lên trong màn đêm tạo thành dải ánh sáng xanh lam, sau đó phanh xe và quay một cách tài tình, đỗ luôn trước mặt mấy người Tiêu Tường.
Tiêu Chí Lâm mặc toàn đồ hiệu, bước từ trên xe xuống, khiến bao nhiêu cô gái trẻ đẹp đứng xung quanh đều đưa mắt lại nhìn, trong lòng vô cùng xao xuyến.
“Hạo Hiên, lâu rồi không gặp!”.
Tiêu Chí Lâm chào Vương Hạo Hiên trước, sau đó nhìn sang bọn Cố Giai Lệ.
“Giai Lệ, bọn em cũng đến đây chơi à?”.
Trên khuôn mặt cậu ta tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, giống như hoàn toàn không biết gì vậy.
“Anh Tiêu, trùng hợp thật đấy!”.
Cố Giai Lệ mỉm cười gật đầu, cô lại không hề biết tất cả chuyện này đâu có phải do trùng hợp, toàn bộ đều là do hai anh em Tiêu Tường lên kế hoạch từ trước, mục đích là để dụ Cố Giai Lệ đến đây.
“Chí Lâm, hai chúng ta lâu rồi chưa đọ sức với nhau, tối nay anh đã đến đây thì chúng ta lượn một vòng chứ nhỉ?”.
Vương Hạo Hiên ngậm điếu thuốc trên miệng nhìn về phía Tiêu Chí Lâm, trong mắt toát lên sự hiếu chiến.
“Được, lâu rồi chưa chơi, hôm nay tôi cũng muốn đến đây để thư giãn chút!”.
Tiêu Chí Lâm mỉm cười gật đầu, mục đích cậu ta đến đây hôm nay chính là muốn thể hiện trước mặt Cố Giai Lệ.
“Ồ!”.
Cậu ta vừa trả lời, tất cả mọi người đều vỗ tay hò hét rầm rộ, bầu không khí trở nên vô cùng sôi động.
Bọn Cố Giai Lệ, Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy thắc mắc, không biết vì sao mọi người lại phản ứng mãnh liệt như vậy, Tiêu Tường liền giải thích: “Anh tôi và anh Hạo Hiên là hai tay đua ở đây, là hai người đi xe nhanh nhất ở trên đường Lục Hoàn này, cuộc đua của hai người đó vô cùng kịch liệt và gay cấn, lần nào đua cũng đều là tâm điểm thu hút sự chú ý ở đây”.
“Nói ra thì hôm nay chúng ta đến đây là đúng rồi đó, bình thường có lúc tôi muốn xem họ đua xe cũng khó, mấy người lần đầu tiên đến đã được nhìn thấy cuộc đối quyết của hai tay đua, vậy là hời lắm đó nhé!”.
Cô ta vừa nói, vừa lén nhìn sang Diệp Thiên, nhìn xem cậu có phản ứng gì, Diệp Thiên lại dựa vào bên cạnh hàng rào bao quanh, biểu cảm dửng dưng, như thể không hề có hứng thú với những gì mà cô ta nói.
Lần đầu tiên tiếp xúc với đua xe, ba cô gái cảm thấy vô cùng mới mẻ, bên này nghe Tiêu Tường giải thích, bên kia đã thấy Tiêu Chí Lâm và Vương Hạo Hiên lên xe của họ và lái xe vào vạch xuất phát.
Vị trí mà Tiêu Chí Lâm đỗ lại vừa hay đối diện với Diệp Thiên, cậu ta quay đầu qua nhìn rồi hỏi Diệp Thiên: “Cậu Diệp, có hứng thú với đua xe không? Hay là cũng ra đây chạy một vòng đi?”.
Ánh mắt Diệp Thiên đầy vẻ sâu xa, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chẳng có hứng thú gì, mọi người chơi đi!”.
Tiêu Tường đứng bên cạnh nghe thấy liền cười nhạo lên tiếng.
“Anh, anh gọi anh ta làm gì, người ta có khi còn chưa từng được lái siêu xe đua ấy chứ, đường núi tối thế này, khúc cua nào cũng nguy hiểm, không may Diệp Thiên lái xe mà xảy ra chuyện gì thì chẳng phải là lỗi tại anh sao?”.