Tiết Lâm mặt xám mày tro, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Anh ta thực sự không ngờ tình hình lại thay đổi nhanh vậy, người vốn dĩ chỉ là một học sinh cấp ba bỏ học chẳng ra gì trong mắt anh ta, thế mà thoắt một cái lại trở thành chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên cao vời vợi.
Anh ta đã vào Tập đoàn Lăng Thiên, mặc dù chỉ là giám đốc một khách sạn, nhưng dù gì cũng là một nhân viên của Tập đoàn Lăng Thiên, với năng lực của anh ta sau này tiến xa hơn là việc không khó, có thể nói là tiền đồ vô cùng tươi sáng.
Nhưng một câu nói của Diệp Thiên lại phá hỏng mọi ước mơ, tương lai của anh ta, sau này dù anh ta có thể vào khách sạn khác, vào doanh nghiệp khác, nhưng chắc chắn không thể có liên quan gì với Tập đoàn Lăng Thiên nữa.
“Chủ tịch đã nói rồi còn không cút đi?”.
Lâm Hổ liếc mắt, vô cùng hung dữ, Tiết Lâm lúc này mới tỉnh táo, chạy ra khỏi căn phòng với dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
Nhiều khi có những chuyện thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Những bạn học còn lại trong phòng đều mắt chữ A mồm chữ O, Bành Lượng có quan hệ tốt nhất với Diệp Thiên còn chưa bình tâm lại từ thay đổi khủng khiếp này.
Đỗ Giai Giai, cán bộ lớp xinh đẹp thì mặt mày khó hiểu, biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
Bao lâu nay cô ta đều chưa từng nhìn thẳng Diệp Thiên, dù sau này Diệp Thiên khiến cái nhìn cô ta thay đổi nhiều, nhưng cô ta vẫn chưa đặt Diệp Thiên ngang đẳng cấp với Âu Hạo Thần.
Nhưng giờ cô ta mới nhận ra mình sai thế nào, Diệp Thiên không phải nhân vật cùng một thế giới với nhóm học sinh bọn họ.
Chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, đây là thân phận đáng sợ, thành tựu không thể tin được đến nhường nào chứ?
Diệp Thiên mới chỉ 18 tuổi, nhưng đã nắm trong tay tập đoàn khổng lồ tài sản cả trăm tỉ theo giá thị trường, hơn nữa còn đang phát triển thần tốc, tấn công thị trường quốc tế, thêm mấy năm nữa ai có thể tưởng tượng đã Diệp Thiên có địa vị và của cải đáng sợ thế nào chứ?
Một chút hối hận như con rắn độc quấn quanh, dâng trào từ trong tim cô ta.
Cô ta thực sự hối hận, lúc đầu tại sao không có đôi mắt đủ tinh tường, dù không thể có gì với Diệp Thiên, thì ít nhất cũng để lại ấn tượng tốt trước mặt Diệp Thiên, là bạn bè, lợi ích sau này sẽ là cái cả đời cô ta khó có được.
Nhưng bây giờ tất cả đã quá muộn rồi.
Còn về Âu Hạo Thần, cậu ta là người kinh ngạc nhất trong tất cả mọi người, cậu ta ngơ ngác nhìn Diệp Thiên, biểu cảm cứng đờ, cảm xúc bỗng chốc rơi xuống đáy vực.
Cậu ta là thủ khoa kỳ thi đại học, sinh viên tài năng tương lai của đại học Hoa Thanh, nhưng giờ cậu ta mới nhận ra vị trí Diệp Thiên đạt được là cái mà cậu ta còn chẳng thể ngước nhìn.
Chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, thân phận này cứ như một ngọn núi lớn đè bẹp cậu ta hoàn toàn.
Diệp Thiên lau miệng đứng dậy trong cái nhìn chòng chọc của mọi người, nghiêng mắt nhìn về phía Âu Hạo Thần.
“Cứ tiếp tục chìm đắm trong cảm giác thắng thua đáng cười của cậu đi, cậu tưởng cậu chiến thắng trong cuộc đọ sức với tôi, nhưng trong mắt tôi, cậu còn lâu mới được xem là đối thủ”.
“Cậu còn không được tính là đối thủ!”.
Lời Diệp Thiên nói không ngừng quanh quẩn trong đầu Âu Hạo Thần, khiến đầu cậu ta kêu ong ong.
Sau khi thua Diệp Thiên lần trước, cậu ta đã rút kinh nghiệm xương máu, từ bỏ mọi tạp niệm, tập trung tinh thần vào việc học, liên tục giữ vị trí đứng nhất khối cho đến khi thi xong đại học.
Cậu ta trúng tuyển vào lớp đào tạo đặc biệt cho thanh niên của Hoa Thanh với thân phận thủ khoa, trở thành một trong những đứa con cưng của trời thuộc các khu vực lớn ở Hoa Hạ.
Cậu ta cứ ngỡ mình đã đủ mạnh, còn Diệp Thiên đã bị cậu ta bỏ xa sau lưng.
Nhưng bây giờ cậu ta mới biết, Diệp Thiên là ông lớn che giấu tài năng, nắm trong tay tập đoàn quốc tế có xu thế phát triển mạnh nhất thế giới, tài sản và mối quan hệ không biết nhiều đến mức nào.
Từ đầu đến cuối, người ta còn chưa từng coi cậu ta là đối thủ, nực cười thay cậu ta còn đắc ý vì bản thân đạt được chút thành tích.
Những ánh mắt kinh ngạc trong phòng VIP lọt vào mắt cậu ta lại hóa thành mỉa mai vô cùng.
Trước kia, cậu ta hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý hăng hái đến mức nào, bây giờ cậu ta lại triệt để biến thành trò cười.
“Giúp tôi sắp xếp đến “Tử Kim Hoàng Triều” mà anh nói đi”.
Diệp Thiên không hề liếc cậu ta một cái, quay sang Lâm Hổ.
“Vâng thưa chủ tịch, mời đi bên này”.
Lâm Hổ hơi khom lưng, nhường đường.
Diệp Thiên vỗ vai Bành Lượng, ra hiệu cậu ta đi cùng.
Lúc ra tới cửa, Diệp Thiên dừng bước.
“Đúng rồi, hóa đơn phòng này cứ tính cho tôi”.
Dứt lời, cậu dẫn theo Bành Lượng và Ngụy Thi Thi đi xa.
Học sinh lớp 12A4 ai nấy đều có vẻ mặt khác nhau.
Những nữ sinh từng có ý với Diệp Thiên bây giờ đều hối hận vô cùng, có cảm giác tuyệt vọng muốn nhảy lầu.
Vốn tưởng Diệp Thiên chỉ là một thần tượng học đường quá thời, không ngờ lại là ông vua chân chính đứng đầu thế hệ trẻ tuổi.
Trong phòng VIP “Tử Kim Hoàng Triều” xa hoa nhất nhà hàng Lăng Thiên, Bành Lượng và Ngụy Thi Thi còn đang choáng váng, chưa phản ứng lại.