Cao Thủ Tu Chân

Chương 422: Chương 421






Cậu ta nâng ly rượu lên nhìn thẳng vào Diệp Thiên, ánh mắt đã không còn vẻ đố kỵ trước đây, mà là một vẻ hòa nhã và niềm nở.

“Nói thật một câu, Âu Hạo Thần tôi rất ít khi khâm phục người khác, nhưng cậu Diệp Thiên, là người đầu tiên mà tôi khâm phục ở trong trường này!”.

“ở trường Tam Trung, hơn hai năm liên tiếp tôi đều đứng đầu trường, nhưng trong trận cá cược với cậu lại thua cậu một cách triệt để!”.

Tuy cậu ta đang nói về lịch sử thất bại của bản thân, nhưng lại không có bất kỳ giọng điệu thất bại nào, ngược lại còn mang vẻ đắc ý.


“Nhưng tôi phải cảm ơn cậu đã mang đến cho tôi lần thất bại đó, khiến tôi một lần nữa nhìn lại mình, gạt đi tất cả những chuyện linh tinh, chỉ chăm chú vào học tập!”.

“Không có lần thất bại đó thì có lẽ tôi đã không nhận được danh hiệu trạng nguyên của tỉnh lần này, hoặc có lẽ đến bây giờ tôi vẫn còn hoang phí tài năng và năng khiếu của tôi!”.

“Diệp Thiên, tôi phải nói với cậu một tiếng cảm ơn, ly này tôi mời cậu!”.

Âu Hạo Thần nói xong nâng ly lên uống cạn.

Diệp Thiên nghe thấy vậy, khóe miệng nhếch lên hình vòng cung, cậu cảm thấy hơi nực cười.

Âu Hạo Thần cảm ơn cậu, căn bản không có câu nào là thật lòng, ngược lại còn toàn những lời lẽ của người thắng cuộc nói với kẻ thất bại, đứng ở góc độ của người thành công để khoe khoang thành tích với Diệp Thiên.

Diệp Thiên lắc nhẹ ly rượu, nhấp một ngụm, nhìn Âu Hạo Thần một cái.

Âu Hạo Thần không hề quan tâm, bộ dạng lúc này của Diệp Thiên, cậu ta cho rằng giống như Diệp Thiên đang vì thất bai nên bưc tức câu ta thôi.

Cậu ta đặt ly rượu xuống, giả vờ nói với giọng cảm khái: “Tôi tiếc nhất là cậu đã rời khỏi trường rồi, nếu không tôi cũng muốn so cao thấp với cậu trong đợt thi đại học lần này!”.


“Tôi cảm thấy cậu đúng là đáng tiếc thật, cậu có thành tích tốt như vậy, nếu ở lại trường thi đại học, không biết có đạt được trạng nguyên hay không nhưng ít nhất cũng được nhất trường, nhưng bây giờ… haiz!”.

Cậu ta thở dài một cái, có vẻ như tiếc nuối thay cho Diệp Thiên, nhưng thực sự là cậu ta đang mỉa mai Diệp Thiên.

Nhiều bạn trong lớp cũng cho là đúng, một số bạn nam còn cười thầm trong bụng, Diệp Thiên lúc trước lợi hại như vậy, làm mưa làm gió trong trường, nhưng bây giờ chẳng qua chỉ là một người nổi tiếng trong trường đã hết thời mà thôi.

Cho dù vầng hào quang trên người Diệp Thiên có sáng đến đâu, nhưng bây giờ đều đã trở thành quá khứ, thắng làm vua thua làm giặc, người chiến thắng được tôn vinh, đây chính là quy luật để đời không bao giờ thay đổi.

Nhiều năm sau, không có ai còn nhớ đến Diệp Thiên đã từng đạt số điểm kỳ thích trong kỳ thi tháng nữa, chỉ còn nhớ đến Âu Hạo Thần người là trạng nguyên của tỉnh.

Mấy bạn nữ vẫn mơ mộng về Diệp Thiên, nghe thấy đều bỏ cuộc, ánh mắt trở nên lanh nhat hơn.

Diệp Thiên không hề quan tâm, như thể không nghe thấy vậy, cậu tiếp tục ăn uống, nhưng Bành Lượng ở bên cạnh đã không nhịn tiếp được nữa.

“Âu Hạo Thần, cậu nói vậy là có ý

Cậu ta mặt mày tức tối, trợn mắt nhìn Âu Hạo Thần.

“Mọi người đều là bạn học với nhau, tôi thấy câu nói này của cậu sao lại giống như đang mỉa mai Diệp Thiên vậy hả?”.

“Cũng không nhìn lại xem trước đây hai người đánh cược với nhau, khi nhìn thấy Diệp Thiên thi được 749 điểm, là ai đã âm thầm rút ra khỏi lớp chọn?”.

Âu Hạo Thần không hề tức giận, ngược lại mỉm cười nói: “Bành Lượng, tôi đâu có ý đó, tôi chỉ là cảm thấy thực sự tiếc cho Diệp Thiên thôi!”.

“Cuộc đời con người có rất nhiều con đường phải đi, nhưng chọn nhầm đường thì có thể sẽ dẫn đến kết quả khác nhau, với thành tích của Diệp Thiên hoàn toàn có thể đi xa hơn nữa, nhưng lại lựa chọn nghỉ học đúng lúc đang đứng giữa đỉnh vinh quang, tôi tin rằng không chỉ tôi cảm thấy tiếc, mà các bạn trong lớp lúc này cũng đều nghĩ như vậy đúng không!”.

Cậu ta vừa dứt lời, lập tức có mấy người hô ứng.