Ông ta đã thi triển tuyệt kỹ có mức sát thương lớn nhất của bản thân, nhưng vẫn bị Diệp Thiên phá vỡ, lúc này ông ta đã không còn bất kỳ chỗ dựa nào nữa.
Nhưng điều khiến ông ta càng khó tin đó là một thiếu niên chưa đầy 20 tuổi, sao có thể đạt tới siêu phàm, một cảnh giới mà vô số chí tôn võ thuật đều mơ ước chứ?
Chưa đầy 20 tuổi đã đạt tới cảnh giới siêu phàm, đây có lẽ là điều chưa từng xuất hiện trong lịch sử giới võ thuật Hoa Hạ nhỉ?
Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết nhìn nhau, vui mừng khôn xiết, bọn họ vốn tướng Diệp Thiên đã chết dưới bàn tay đen xì đó, nhưng không ngờ Diệp Thiên căn bản không bị sao cả.
“Tôi đã đạt đến cảnh giới siêu phàm hay chưa thì tôi cũng không rõ!”.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu: “Nhưng xem ra ông đã không còn chiêu nào nữa, nếu đã như vậy thì đến lượt tôi!”.
Diệp Thiên nhìn với vẻ giễu cợt, Tiếu Phật Tây Lĩnh thì lại đầy kinh hãi, gần như không có chút do dự nào, ông ta hét lên một tiếng, thuật Thu Đất được sử dụng đến cực độ, một bước đã có thế chạy xa cả vài chục trượng.
Ông ta là kẻ mạnh thời nay, đương nhiên biết phân biệt tình thế, đến sát chiêu mạnh nhất của ông ta mà Diệp Thiên cũng không coi ra gì, phá vỡ dễ dàng, ông ta tuyệt đối không thể thắng được Diệp Thiên, nếu có đánh tiếp thì chắc chắn sẽ thua.
Bí mật tiềm ẩn trong Huyệt Đạo Đồng Nhân đương nhiên quan trọng, nhưng tính mạng của ông ta mới là quan trọng nhất, ông ta không hề do dự, dưới chân sinh ra gió, định bỏ chạy khỏi đó.
“Bây giờ muốn chạy ông không cảm thấy đã hơi muộn rồi sao?”.
Diệp Thiên nhếch miệng cười, năm ngón tay coi lại trở thành móng vuốt.
“Phệ Thiên cửu Chuyển, Toái Thần Trảo!”
Cùng với tiếng gầm của Diệp Thiên, khắp trời đất bùng lên một luồng khí mãnh liệt, dưới chân Diệp Thiên xuất hiện ánh sáng màu vàng, vô số tia sáng hội tụ hình thành một hình móng vuốt màu vàng kim.
Móng vuốt lướt qua, xuyên qua hư không cực nhanh, mọi người chỉ cảm thấy ánh sáng vàng kim lóe lên trước mắt, sau đó biến mất.
Còn Tiếu Phật Tây Lĩnh đứng cách xa mấy chục trượng, cơ thể cứng đờ tại trận, không còn thấy cử động nữa.
Diệp Thiên tung cú đánh này sau đó rụt tay về, đầu cũng không thèm ngoái lại mà đi thẳng đến khu ăn uống, lại rót một ly rượu nho hảo hạng và uống một hơi hết.
“Có chuyện gì vậy?”.
Đám đệ tử của Hồ Ngọc Nguyệt đều cảm thấy khó hiểu, đến cả Gia Cát Trường Hận và Lí Tẩm Vân đều không biết đã xảy ra chuyện gì, vô cùng kỳ lạ.
Tiếu Phật Tây Lĩnh đứng cách đó mấy chục trượng, từ từ quay người, mặt mày tái nhợt.
“Cậu… đây là tuyệt kỹ võ thuật ở cảnh giới siêu phàm sao?”.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, rồi khẽ thốt lên.
“Nếu đã là tuyệt kỹ võ thuật thì làm gì phân cảnh giới nào chứ? Chỉ cần xem là ai sử dụng thôi!”.
Diệp Thiên cũng không trả lời, lại rót một ly rượu nữa: “Toái Thần Trảo là tự tôi tạo ra từ một năm trước, có thể hủy diệt cơ thể và thần trí, cho dù là người ở cảnh giới siêu phàm, tôi cũng dám khẳng định một đòn giết chết ngay!”.
“Chết dưới Toái Thần Trảo thì ông cũng coi như chết không lãng phí rồi!”.
“Là tuyệt kỹ cậu tự tạo ra?”.
Tiếu Phật Tây Lĩnh tràn đầy kinh ngạc, sau đó lộ ra nụ cười khổ.
“Muốn tạo ra một tuyệt kỹ võ thuật, nhanh thì tám năm, chậm thì mười mấy năm, thậm chí cả mấy chục năm.
Cậu chưa đầy 20 tuổi lại có thế tạo ra một tuyệt kỹ võ thuật kinh thiên động địa như vậy, Diệp Lăng Thiên, cậu rốt cuộc là ai?.
Ông ta vừa nói dứt, vùng cố của ông ta hiện ra ba vết cào màu vàng kim, sau đó vết cào lan ra khắp cơ thể, cơ thể ông ta chằng chịt vết nứt màu vàng kim, như một mạng nhện.
Ngay sau đó, ánh sáng vàng bùng lên, cơ thể ông ta nổ tung trước mặt tất cả mọi người, kết cục không khác gì bàn tay lớn đen xì của ông ta trước đó.
Người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ một thời đã chết ngay tại trận!