Cao Thủ Tu Chân

Chương 413: Chương 412






Diệp Thiên hơi ngước mắt, đánh một quyền về phía bàn tay đen xì đó.

“Bụp!”.

Cú đánh này của Diệp Thiên vẫn hoàn toàn dùng sức của thân xác, đánh thẳng lên bàn tay lớn đen xì, lúc này mặt Diệp Thiên hơi biến sắc, lùi về phía sau, chưởng này đã khiến cậu lùi về sau mười trượng.

Trên nắm đấm của cậu có khí đen ăn mòn, cậu vận Phệ Thiên Huyền Khí, hút hết khí đen, khuôn mặt cậu cuối cùng lộ ra vẻ hào hứng.


Hắc Ma Phệ Tâm Thủ mà Tiếu Phật Tây Lĩnh phát ra chỉ riêng cảnh giới đã đủ để sánh ngang với nhát kiếm mạnh nhất của Watanabe Heizou rồi, còn về uy lực, thậm chí còn mạnh hơn nhát kiếm của Watanabe Heizou rất nhiều.

Chẳng trách Tiếu Phật Tây Lĩnh lại nói chỉ cần người dưới cảnh giới siêu phàm, ông ta đều có thể giết chết, với tu vi của ông ta thi triển ra tuyệt kỹ võ thuật như vậy, quả thực có thể nói là những người dưới cấp siêu phàm không ai địch được.

Phần giữa lòng bàn tay lớn đen xì kia bị lõm một vết hình nắm đấm, đó là do Diệp Thiên gây ra, nhưng vết đấm này không hề vỡ ra, luồng khí đen ập đến từ bốn phía, lấp đầy lại khoảng lõm vừa rồi cho bàn tay đen.

“Diệp Lăng Thiên, vô ích thôi, đây là tuyệt kỹ võ thuật mà ông lão hắc ma sư phụ tôi đổ cả máu để sáng lập ra nó, uy lực đủ để sánh ngang cấp siêu phàm, cho dù cậu có cố gắng thế nào thì cuối cùng vẫn không thắng được tôi đâu!”.

“Đây chính là lí do vì sao lại đứng ở vị trí số một trong bảng xếp hạng năm đó, bây giờ cậu đã hiểu chưa? Ha ha hai”.

Tiếu Phật Tây Lĩnh đứng trong màn khí đen, điên cuồng cười lớn, lúc này ông ta đã nắm được thế chủ động hoàn toàn.

Một khi thi triển Hắc Ma Phệ Tâm Thủ, ắt sẽ có người mất mạng, ông ta muốn khiến Diệp Thiên trở thành cao thủ võ thuật thứ hai chết dưới tuyệt kỹ của ông ta.

Tuy thi triển Hắc Ma Phệ Tâm Thủ sẽ tổn hao vài phần chân nguyên, khiến ông ta rơi vào trạng thái yếu ớt trong một thời gian ngắn, nhưng đối với ông ta mà nói, có thể giết được một yêu nghiệt thiên tài như Diệp Thiên thì hoàn toàn xứng đáng.

Trận đấu này ông ta muốn tuyên cáo thiên hạ, Tiếu Phật Tây Lĩnh ông ta cho dù là trước đây hay là bây giờ, đều xứng đáng với vị trí số một trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ.


“Nguy rồi, Diệp Lăng Thiên không đỡ được Hắc Ma Phệ Tâm Thủ!”.

Gia Cát Trường Hận vô cùng căng thẳng, trầm giọng nói.

Lí Thanh Du cắn nhẹ môi, còn Tiêu Thiến Tuyết bên cạnh thì chắp hai tay lại, bắt đầu cầu nguyện.

Diệp Thiên ra tay là vì bọn họ, bọn họ không muốn nhìn thấy Diệp Thiên chết dưới tay Tiếu Phật Tây Lĩnh.

Diệp Thiên đứng dưới bàn tay lớn đen xì, biểu cảm dửng dưng, không có chút vẻ sợ hãi.

Cậu hơi nghiêng đầu, quay sang phía Tiếu Phật Tây Lĩnh rồi nhếch miệng nói.

“Ông tưởng ông thắng rồi sao?”.

Tiếu Phật Tây Lĩnh cười khẩy không ngừng, căn bản không hề quan tâm.

“Diệp Lăng Thiên, sắp chết đến nơi rồi còn già mồm à? Để tôi tiễn cậu vậy!”.


Ồng ta bước ra một bước, hai tay xếp đối nhau, hội tụ một khối khí màu đen rồi đẩy mạnh một phát.

“Hắc Ma Phệ Tâm Thủ, nuốt hết linh hồn!”.

Bàn tay lớn đen xì lúc này phân thành hai bàn tay, một bên trái và một bên phải, giống như những cánh hoa sen cong lại, nhốt Diệp Thiên vào bên trong.

Trong mắt Tiếu Phật Tây Lĩnh đầy vẻ điên cuồng, phương trượng Phật Môn năm xưa còn không để ông ta phải phát ra uy lực mạnh nhất của Hắc Ma Phệ Tâm Thủ này, còn Diệp Thiên có thể ép ông ta sử dụng, điều này đã đủ kinh động tất cả mọi người rồi.

Nhưng tiếc là người đứng đến cuối cùng vẫn là ông ta, cũng chỉ có thể là ông ta.

“Nguy rồi, đến Diệp Lăng Thiên cũng sắp thua sao?”.