Cao Thủ Tu Chân

Chương 407: Chương 406






Vừa rồi Tiếu Phật Tây Lĩnh chỉ bằng một cú đá đã phá vỡ trận pháp của ông ta, hai chưởng đã có thể khiến Song Kiếm Tung Hoành thương nặng phun ra máu, ngay cả xe bọc thép cũng có thể bị đấm xuyên chí bằng một chường.

Nhưng Diệp Thiên lại có thể đánh Tiếu Phật Tây Lĩnh bay ra, vậy chẳng phải nội lực của Diệp Thiên ngang bằng với Tiếu Phật Tây Lĩnh, thậm chí còn mạnh hơn sao?
Đám người Lí Tẩm Vân cũng đưa mắt nhìn nhau, không thể tin được rằng trong đại hội Ngọc Nguyệt Cư hôm nay, lại có một cao thủ trẻ tuổi một chiêu có thể đẩy lùi được Tiếu Phật Tây Lĩnh?
Diệp Thiên uống hết rượu trong chén, nhẹ nhàng ném đi, chén rơi xuống bàn một cách chính xác.
Lúc này cậu mới nhướng mắt nhìn Tiếu Phật Tây Lĩnh, mỉm cười rồi nói: “Ồng cướp đồ đã đành, còn muốn cướp người sao? Có phải hơi quá đáng không?”.
Cậu vốn không có ý định ra tay, dù sao việc cạnh tranh như thế này cũng là chuyện quá bình thường trong giới võ thuật, nhưng Tiếu Phật Tây Lĩnh không chỉ muốn Huyệt Đạo Đồng Nhân mà còn muốn bắt Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết đi.


Dù sao thì trước đó cậu cũng có nói chuyện với hai cô gái này, nên
đương nhiên cậu sẽ không ngồi yên.
Tiếu Phật Tây Lĩnh nheo mắt, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
“Cậu là ai?”.
Lúc này ông ta chắp một tay sau lưng, cơ thể vẫn còn chưa đứng vững, tuy rằng một chưởng của Diệp Thiên không làm ông ta bị thương, nhưng lại khiến cánh tay ông ta hơi run.
Từ khi vang danh tới nay, ông ta chưa gặp được đối thủ xứng tầm.

Cho dù trước đây từng đấu với cao thủ hạng hai trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, kẻ đó cũng bị ông ta dễ dành chèn ép.

Nhưng người có lực bàn tay mạnh mẽ kinh hồn như Diệp Thiên, thì đúng là lần đầu tiên ông ta chạm trán trong đời.
Diệp Thiên không trả lời, chỉ nhếch môi cười.
“Nghe nói ông là người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kỳ trước, nên tôi có chút hứng thú.

Tôi rất muốn đấu thử xem người từng đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ rốt cuộc có bản lĩnh đến đâu!”.
Tiêu Thiến Tuyết đứng sau Diệp Thiên nghe thấy lời này, gương mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Anh ta dám đấu với Tiếu Phật Tây Lĩnh ư? Chẳng lẽ vừa rồi anh ta là người ra tay cứu mình?”.
Cô ấy nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Thiên, càng nghĩ càng cảm thấy nực cười.

Trong nhận thức của cô ấy, Diệp Thiên là một người bình thường, thậm chí còn không có tu vi.

Cho dù cô ấy cảm nhận không chính xác, thì Diệp Thiên nhiều nhất cũng chỉ là một võ giả trẻ tuổi mà thôi.
Ngay cả những cao thủ thế hệ trẻ như Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh cũng không đủ tư cách để giao đấu với Tiếu Phật Tây Lĩnh, Diệp Thiên lấy đâu ra tu vi và dũng khí như vậy chứ?
“Ha ha!”.
Tiếu Phật Tây Lĩnh lập tức ngửa đầu lên trời cười điên cuồng, sóng âm chấn động xung quanh, núi rừng ầm ầm, đá cuội trên mặt đất cũng khẽ rung lên.
“Cậu thiếu niên này, tôi không biết cậu là ai, nhưng lời cậu vừa nói với tôi, đúng là khiến tôi khó mà quên được!”.
“Lần cuối cùng có người nói câu đó với tôi là ba mươi năm trước!”.
“Khi đó, ông ta vừa được thăng cấp võ thuật chí tôn, vô cùng sung sức, không biết trời cao đất rộng mà tới tìm tôi thách thức.

Tôi thấy ông ta có tư chất siêu phàm, sở hữu tiềm năng chưa được khai thác.

Sau này, ông ta chắc chắn có thể thăng cấp cao hơn!”.

“Sau đó, đúng là ông ta một bước lên mây, vang danh trong giới võ thuật, được đám ngồi lê đôi mách xếp vào một trong Tứ Tuyệt’, hình như còn được phong danh hiệu đã được phong là ‘Ngọc Hoàng Đại ĐêT.
“Khi tôi nhìn thấy cậu, cứ như à tôi nhìn thấy ông ta vậy, nhưng ông ta không mất lịch sự như cậu!”.
Nói tới câu cuối cùng, đôi mắt của Tiếu Phật Tây Lĩnh loé lên sát khí.
vẻ mặt của Gia Cát Trường Hận và những người khác có chút thay đổi, bọn họ không ngờ rằng Ngọc Hoàng Đại Đế nửa đời bất khả chiến bại thời còn trẻ đã từng thách thức Tiếu Phật Tây Lĩnh.
Còn một nhân vật đẳng cấp như Tiêu Ngọc Hoàng, trong miệng Tiếu Phật Tây Lĩnh chỉ là một hậu bối có chút thành tích, hiển nhiên là bản lĩnh của ông ta vô cùng cao thâm, thực lực cường hãn!
“Hoá ra là ông đang nói về Tiêu Ngọc Hoàng!”.
Diệp Thiên bật cười, giọng điệu khinh thường.
“Tuy Tiêu Ngọc Hoàng cũng có có chút bản lĩnh, nhưng ông ta vẫn không đủ tư cách để so sánh với tôi đâu.

Mấy ngày trước, trên đỉnh núi Phi Vũ, ông ta và Watanabe Heizo của Đảo Quốc đã bị tôi đánh bại!”.
“Bại dưới tay cậu sao?”.
Vẻ mặt Tiếu Phật Tây Lĩnh sững sờ, rất kinh ngạc.