Mấy người đàn ông vạm vỡ
khiêng một vật nặng được bọc bởi lớp vải đỏ, vật nặng này trông không được rõ, nhưng lại cần đến mười người đàn ông khỏe mạnh khiêng cùng lúc, đủ thấy được trọng lượng của nó phải trên nghìn cân.
Vật nặng được đặt bên cạnh Gia Cát Trường Hận, ông ta dùng một tay xé toạc, mảnh vải đỏ rách luôn, lộ ra một hình người bằng đồng màu vàng ánh.
Hình người bằng đồng cao chín thước, trên người có những đường nét rõ rệt, mỗi một nơi đều dùng chấm đỏ đánh dấu, nhìn từ xa giống như một bần đồ
giải thích về huyệt đạo.
“Các vị, đây chính là Huyệt Đạo Đồng Nhân!”.
“Sau đây, các anh hùng hào kiệt trẻ tuổi, mỗi người đều có thời gian mười phút tiếp xúc với Huyệt Đạo Đồng Nhân trong khoảng cách gần, mười phút sau sẽ đến lượt người khác, cho đến khi tất cả mọi người đều được tiếp xúc với Huyệt Đạo Đồng Nhân mới thôi!”.
Mọi người nghe thấy vậy đều lộ vẻ vui mừng, vỗ tay hoan hô.
Bảo vật Huyệt Đạo Đồng
Nhân này, bọn họ ai cũng đều có mười phút đế xem, không phân thực lực cao thấp, điều này vô cùng có lợi cho những võ giả trẻ tuổi có tu vi thấp.
Các thiên tài đỉnh cao như Diệp Tinh cũng gật đầu nhìn, như vậy các cao thủ trẻ tuổi không cần cạnh tranh, không cần tranh cướp, ai cũng có cơ hội tìm hiếu bí mật về chí tôn võ thuật của Huyệt Đạo Đồng Nhân.
“Được, nếu không có gì thắc mắc, vậy bắt đầu từ chín người ở hàng ghếtrước nhé, Diệp Tinh, cậu lên trước đi!”.
Gia Cát Trường Hận nói dứt, Diệp Tinh liền đứng dậy, đi về phía Huyệt Đạo Đồng Nhân.
Cậu ta vừa bước lên được hai bước, Gia Cát Trường Hận và Li Tẩm Vân lại đồng thời mặt mày biến sắc, Diệp Tinh và tám cao thủ thiên tài đỉnh cao còn lại đều hơi ngập ngừng, chỉ cảm thấy đột nhiên dấy lên nguy hiểm.
Hai dải vải màu đỏ đột nhiên xuất hiện từ trên không, đập thẳng xuống đất.
“Bụp!”.
Âm thanh lớn vang lên, toàn bộ quảng trường đều rung mạnh, đá sỏi bay tứ tung kèm theo cả khói bụi, Diệp Tinh lùi nhanh về phía sau, vẻ mặt vô cùng bàng hoàng.
Các võ giả trẻ tuổi có mặt ở đó đều tràn đầy kinh ngạc, hôm nay là hội nghị các võ giả trẻ tuổi ở Hoa Hạ được Hồ Ngọc Nguyệt tổ chức, thế mà lại có người dám đến gây sự?
Tay áo của Gia Cát Trường Hận cuộn lên, mang theo cơn gió mạnh thổi đầy khói bụi mù mjt, giữa quảng trường, hai
thanh kiếm dài cắm thẳng xuống đất, vẫn còn đang đung dưa mạnh.
“Bảo kiếm Can Tương?”.
Hai mắt của Gia Cát Trường Hận và Lí Tẩm Vân nheo lại, nhìn về phía trước: “Là Song Kiếm Tung Hoành?”.
Các cao thủ trẻ tuổi đều lộ vẻ nghi hoặc, đúng lúc này, một tiếng cười lớn vọng đến.
“Ha ha, Gia Cát Trường Hận, ông cũng nhận ra bảo kiếm của sư huynh sư muội chúng ta, chỉ là không biết truyền nhân của Gia Cát Võ Hầu như ông từ lúc
nào lại bắt đầu làm tay sai cho HỒ Ngọc Nguyệt thế?”.
Tiếng cười từ xa vọng đến, đa số mọi người chỉ câm thấy hơi hoa mắt một cái, hai bóng người đã đứng trên quảng trường rồi.
Một nam một nữ này trông như chỉ mới hơn 30 tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng Gia Cát Trường Hận lại biết hai người này đều đã ngoài 60.
Nghe giọng điệu có hơi mang vẻ trêu chọc của hai người này, Gia Cát Trường Hận không hề giận dữ, chỉ mỉm cười bước lên phía trước.
“Song Kiếm Tung Hoành danh tiếng lẫy lừng đến Hồ Ngọc Nguyệt không biết là có việc
gì?”.
Hai người vừa có mặt liền rút thanh kiếm cắm dưới đất lên, khí thế lấn áp, người đàn ông nhếch miệng cười nhạt.
“Chúng tôi đến đây đương nhiên là vì Huyệt Đạo Đồng Nhân rồi!”.
Người phụ nữ cũng lên tiếng theo: “Gia Cát Trường Hận, ông và chúng tôi cũng coi như có quen biết, ông biết tính khí của hai sư huynh sư muội chúng tôi, tôi không muốn nhiều lời, chúng
tôi cần mang Huyệt Đạo Đồng Nhân đi!”.
“Chờ sau khi chúng tôi nghiên cứu ra rõ ràng, sẽ trả lại cho Hồ Ngọc Nguyệt!”.
Hai người nói thẳng ra luôn, sắc mặt của Gia Cát Trường Hận và Lí Tẩm Vân hơi biến đổi, những cao thủ trẻ tuổi còn lại cũng vô cùng thắc mắc.