Khi Diệp Thiên còn chưa thực sự thành danh trong giới võ thuật, giới võ thuật Hoa Hạ đã coi “Tứ Tuyệt” là nhất, và Gia Cát Trường Hận này chính là một trong số đó.
“Này, người kia chắc anh không biết nhỉ?”, Tiêu Thiến Tuyết ngạo mạn nói: “Đó là một tiền bối Gia Cát Trường Hận, một trong “Tứ Tuyệt” của giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta đấy!”.
“Trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ mới được công bố
không lâu, ông ấy đứng thứ tư đó!”.
Diệp Thiên không trả lời, nhìn lên người Gia Cát Trường Hận một lúc, rồi thu lại ánh mắt với Vẻ hơi thất vọng.
“Đúng là gặp mới thấy không như lời đồn!”.
Tiêu Thiến Tuyết ngôi bên cạnh nghe thấy, vẻ mặt đầy khó hiểu và tức giận.
“Anh thật là, đang nói gì thế hả?”.
“Có phải đến tiền bối Gia Cát Trường Hận mà anh cũng
không biết không đấy? Đó là nhân vật anh hùng ở miền Tây, từng một mình dùng pháp trận tiêu diệt ba nghìn sơn tặc, bảy tên hung ác ở Long Trung cũng bị ông ấy giết chết, nếu so với ông ấy thì đến sư phụ tôi cũng không bằng, anh nói cái gì mà gặp mặt thấy không như lời đồn? Có phải anh không muốn được yên ổn nữa không?”.
Gia Cát Trường Hận là một trong những thần tượng của cô ấy, cô ấy cũng từng mơ mộng có một ngày có thể có được thực lực vô địch giống như Gia Cát Trường Hận, tạo phúc cho người dân, tạo đức cho thiên hạ, bây giờ nghe thấy Diêp Thiên hình
như không coi Gia Cát Trường Hận ra gì, đương nhiên là cô ấy tức giận rồi.
Diệp Thiên không hề giai thích, chỉ khẽ lắc đầu.
Cậu thất vọng là vì thực lực của Gia Cát Trường Hận.
Vốn tưởng “Tứ Tuyệt” của Hoa Hạ tuy tu vi có mạnh có yếu, nhưng chắc cũng không chênh lệch quá lớn, bây giờ nhìn thấy Gia Cát Trường Hận, cậu mới biết bản thân đã hiểu nhầm.
Với tu vi của Gia Cát Trường Hận, so với Tiêu Ngọc Hoàng còn kém xa, Gia Cát Trường Hận
lúc này chẳng qua chỉ ở mức tu vi cuối cấp của chí tôn võ thuật, cho dù mười Gia Cát Trường Hận cũng không thể địch lại được một Tiêu Ngọc Hoàng.
Tuy nói Gia Cát Trường Hận tinh thông pháp trận, có sự hỗ trợ của pháp trận, sức chiến đấu của ông ta sẽ tăng lên gấp bội, nhưng hai người đánh nhau thì làm gì có thời gian cho ông ta kết trận chứ?
Pháp trận chưa kịp hình thành thì cuộc đấu có khi đã kết thúc rồi, với tu vi pháp trận, căn bản không thể coi như tu vi của chí tôn võ thuật, trừ khi Gia Cát Trưởng Hận cỏ thể đạt đến cấp
độ tông sư pháp trận, tu thành công “Nhất Niệm Thành Trận”, nếu không, căn bản không có tư cách gia nhập hàng ngũ “Tứ Tuyệt”
Tiêu Thiến Tuyết nhìn bộ dạng dửng dưng của Diệp Thiên, trong lòng bực bội, quay mặt sang phía khác và không thèm đế ý đến Diệp Thiên nữa.
Gia Cát Trường Hận lên sân khấu, bọn Diệp Tinh đều chắp tay cúi người chào ông ta.
“Tiền bối Gia Cát!”.
Gia Cát Trường Hận mỉm cười gật đầu với mấy người đó,
sau đó nhìn sang Diệp Tinh.
“Bố cậu dạo này khỏe không?”.
Diệp Tinh khách sáo trả lời: “BỐ tôi dạo này bận việc nhà ở thủ đô, nếu không lần này ông ấy cũng định đến Hồ Ngọc Nguyệt một chuyến, nếu ông ấy biết tiền bối Gia Cát cũng đến Hồ Ngọc Nguyệt, chắc chắn sẽ gác lại việc nhà mà đến đây luôn!”.
“Ha ha!”, Gia Cát Trường Hận cười to nói: “Diệp Tinh nhà họ Diệp, cậu rất khá đó!”.
Mọi người nghe thấy đều
thầm kinh ngạc, được Gia Cát Trường Hận đích thân khen ngợi, chuyện Diệp Tinh được đứng vào bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ gần như là chuyện đã được định sẵn, mười năm sau, sự vươn lên của Diệp Tinh trong giới võ thuật Hoa Hạ sẽ là không thể ngăn cản.
Nói chuyện với Diệp Tinh vài câu, Gia Cát Trường Hận đến giữa quảng trường, đứng sánh vai với Lí Tẩm Vân.
“Đưa đồ lên đi!”.
Ông ta gằn giọng nói, giọng nói mang theo nội lực vang khắp quảng trường.