Cao Thủ Tu Chân

Chương 391: Chương 390






Nghe Diệp Thiên trả lời, Tiếu Văn Nguyệt hết sức buồn bã, giống như bị rút cạn sức lực toàn thân, hai vai run lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Diệp Thiên.

“Rõ ràng là anh cứu tôi, nhưng anh lại không muốn thừa nhận, thậm chí sau khi cứu tôi còn gọi điện thoại cho anh Thần Quang đến đón tôi.

Nếu đã như vậy, anh còn cứu tôi làm gì? Chi bằng để tôi chết đi còn hơn!”.

“Diệp Thiên, tôi thật sự khiến anh chán ghét đến vậy sao? Bây giờ tôi cần một đáp án, anh cũng không muốn cho tôi à?”.


Mặc dù cô ta chỉ đứng cách Diệp Thiên nửa mét, nhưng nửa mét này lại giống như lạch trời, chia cắt cô ta với Diệp Thiên, không thể chạm tới.

Diệp Thiên tỏ vẻ thờ ơ, thản nhiên nghiêng đầu sang.

“Được, nếu cô muốn có đáp án, tôi sẽ cho cô!”.

“Không sai, ngày hôm đó là tôi cứu cô, bởi vì cô Hà đã gọi cho tôi, nhờ tôi tìm cô!”.

“Còn tôi gọi Sở Thần Quang đến đón cô là bởi vì tôi cho rằng đó là kết quả tốt nhất”.

Tiếu Văn Nguyệt ngây người ra, trên mặt đã giàn giụa nước mắt.

“Kết quả tốt nhất?”.

Nước mắt Tiếu Văn Nguyệt lăn dài, cô ta đột nhiên bước lên một bước, nắm lấy áo của Diệp Thiên.


“Diệp Thiên, anh nói đây là kết quả tốt nhất, nhưng anh có từng hỏi tôi chưa? Anh có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi không?”.

“Anh biết anh có ý nghĩa gì đối với tôi không? Anh có biết những ngày anh rời đi, tôi nghĩ tới điều gì không?”.

“Tôi nghĩ về anh, mọi suy nghĩ của tôi đều là về anh!”.

Tiếu Văn Nguyệt không quan tâm đến bao nhiêu võ giả ở đây, cũng không quan tâm đến trăm nghìn đôi mắt nơi này, cô ta chỉ muốn thổ lộ hết tâm tư của mình.

Sở Thần Quang ở bên cạnh siết chặt nắm đấm, nghiến sắp vỡ cả răng.

Nghe bạn gái mình thổ lộ tâm tư với một người đàn ông khác, nhưng cậu ta lại chỉ có thể đứng ở một bên, không dám làm gì cả.

Tiếu Văn Nguyệt nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào nói: “Diệp Thiên, khi tôi còn chưa biết anh là Diệp tiên sinh, tôi đã lún sâu vào không thể thoát ra, anh có biết không?”.

“Tôi hoàn toàn không ngờ, Tiếu Văn Nguyệt tôi lại quan tâm một người đến như vậy, thậm chí đến mức độ tôi cũng không còn nhận ra bản thân nữa.

Nhất là người này lại là người mà tôi từng ghét, từng xem thường”.


“Nhưng tôi đã thích anh, đã lún sâu vào đó rồi, tôi có thể làm gì được?”.

Tiếng khóc tuyệt vọng của cô ta vang khắp khe núi Phi Vũ.

“Nhưng vì sao ở trong lòng anh, tôi mãi mãi không có vị trí nào, mỗi lần anh cứu tôi đều chỉ vì anh quen biết mẹ tôi?”.

“Tôi muốn nghe câu anh cứu tôi là vì tôi, chỉ vì bản thân tôi biết bao nhiêu, không bao gồm bất cứ nhân tố nào khác, bất cứ tạp chất nào khác, nhưng đó mãi mãi chỉ là ảo tưởng của tôi!”.

Nước mắt của Tiếu Văn Nguyệt đã thấm ướt áo Diệp Thiên, đến cuối cùng, cô ta không còn sức lực, gần như ngã vào lòng Diệp Thiên.