“Diệp Lăng Thiên, hôm nay tôi sẽ dùng kiếm đạo của Đảo Quốc đối đầu với thần thoại mới lên của Hoa Hạ là cậu!”.
Giọng nói của Watanabe Heizou to rõ, tay chém nghiêng xuống.
Trong màn mưa, một ánh đao lấp lánh bay lướt qua, chém xuống đỉnh đầu Diệp Thiên.
Một trận quyết đấu giữa cao thủ lại nổ ra lần nữa!
Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ rơi nước mắt, nhưng vẫn nhìn về phía Diệp Thiên, đầy lo lắng.
Trước đó Diệp Thiên đã chiến đấu kịch liệt một trận, bây giờ lại xuất hiện thêm một cao thủ nữa, liệu Diệp Thiên có còn sức đế đối phó không?
Cao thủ chí tôn võ thuật của bảy gia tộc lớn như Lữ Phong vốn đã từ bỏ ý định với cỏ Ngân Lân, nhưng nhìn thấy Watanabe Heizou đứng ra, hi vọng lại dâng lên.
Nếu Watanabe Heizou có thể giết chết Diệp Thiên, vậy thì cỏ Ngân Lân trong thung lũng hoa có thể tùy bọn họ phân chia rồi.
Lưỡi kiếm lướt qua trời không, Watanabe Heizou chỉ vung ra một kiếm, đám đông đứng xem đều sợ hãi.
Cho dù là tu vi của đám người Dược Không
Nhàn, muốn sử dụng kiếm khí cũng cần thời gian tích lũy nhất định, hơn nữa chỉ có thể chém ra được mười trượng mà thôi.
Nhưng Watanabe Heizou chém ra ngang trời, lưu loát mạnh mẽ, bọn họ không thể so sánh được.
Đây chính là điểm mạnh của Kiếm Thánh Đảo Quốc!
Lưỡi kiếm chém tới trên đầu, Diệp Thiên không bày tỏ cảm xúc nào, chỉ đánh ra một quyền.
Vô số hạt mưa nổ tung, nắm đấm của Diệp Thiên đã va chạm với lưỡi kiếm.
“Rắc!”.
Lưỡi kiếm lấp lánh nổ thành đốm sáng đầy trời, nó lại bị Diệp Thiên đánh tan chỉ bằng một quyền.
Watanabe Heizou kêu lên một tiếng giữa không trung, chân lùi về sau một bước, cột đá lung lay sắp đổ.
Một kiếm của ông ta bị Diệp Thiên phá nhưng ông ta không hề hoảng loạn, hai tay đan vào nhau đưa lên cao, lại chém mạnh xuống một kiếm.
Lần này, lưỡi kiếm to gấp đôi trước kia xao động, kiếm khí mãnh liệt lấp đầy không gian hơn mười trượng, ngay cả hạt mưa cũng không thể rơi xuống.
“Watanabe Heizou, kiếm đạo của ông đã đạt đến cực hạn mà tu vi hiện nay của ông có thể đạt được, nhưng chung quy vẫn không thắng nổi tôi”.
“Kiếm như vậy sao có thể làm tôi bị thương được?”.
Diệp Thiên lạnh nhạt lên tiếng, chỉ đưa tay ra, nắm lấy lưỡi kiếm.
Lưỡi kiếm
rộng ba tấc, dài hơn mười trượng bị cậu bóp nát bằng một tay.
“Sao có thể?”.
Lần này, ngay cả Watanabe Heizou cũng không khỏi biến sắc.
Một kiếm của ông ta gần như đã dốc hết toàn lực, thế mà lại bị Diệp Thiên bóp nát bằng tay không.
Sự chênh lệch này gần như khiến ông ta ngạt thở.
Mấy giây trôi qua, ông ta ngẩng đầu nhìn chăm chú, kiếm ý mạnh mẽ rút về toàn bộ, biến mất trong cơ thể.
Đôi mắt ông ta cũng ảm đạm đi trong chớp mắt.
‘Hả?”..