Trần Sư Hành hét lên một cách bi thương, giọng nói như xé tim gan, ông ta không thế tưởng tượng nổi sư phụ của ông ta đã mạnh đến mức gần như là vô
địch, vậy mà lại chết dưới tay Diệp Thiên, đến xương cốt cũng không còn.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều bàng hoàng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Tiêu Ngọc Hoàng, được vinh danh là “Nửa đời vô địch”, từng trấn áp giới võ thuật Hoa Hạ, hàng trăm trận đấu từ nhỏ đến lớn, chỉ có đúng một trận thua Diệp Vân Long vào hơn mười năm trước, hôm nay lại bị một thiếu niên 17,18 tuổi dùng một chưởng lửa giết chết.
Thần thoại một chưởng đánh bại!
Chấn động một hồi, trong lòng không ít người đều dấy lên vẻ thê lương, nghĩ lại uy phong năm xưa của Tiêu Ngọc Hoàng lớn đến mức nào, một người gần như quét sạch Hoa Hạ, ngoài Diệp Vân Long ra, thiên hạ này không có ai địch được ông ta, gần như là vô địch
cả một thời đại.
Còn bây giờ, lại đến xương cốt cũng bị bay hơi hết, trở thành một làn khói xanh, đúng là bi ai quá thể!
Mọi người một lần nữa hồi tưởng lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, tôn kính, nể sợ, đố kỵ, ghen tị, đủ loại cảm xúc đều có cả.
Tiêu Ngọc Hoàng là nhân vật truyền kỳ trong giới võ thuật Hoa Hạ, nhưng hôm nay lại bị Diệp Thiên giết chết, sau ngày hôm nay, một truyền kỳ mới lại được lập nên.
Diệp Thiên, chính là nhân vật chính trong truyền kỳ đó!
Đôi mắt Dược Du rưng rưng, trái tim đập lên rộn ràng.
Tiêu Ngọc Hoàng mạnh mẽ như vậy, là ám ảnh của vô số cao thủ, trận đấu này cho dù là bố cô ta cũng nhận định
Diệp Thiên thua chắc.
Nhưng Diệp Thiên lại dùng võ thuật tuyệt thế vượt lên cả núi cao, tạo nên thần thoại một chưởng đánh bại, dùng hành động để nói cho tất cả mọi người rằng, cho dù là “Tứ Tuyệt” của Hoa Hạ thì cũng có gì đáng sợ chứ?
“Mạnh quá đi, Diệp Lăng Thiên đúng là quá thể mạnh!”.
Đậu Vạn Quy là cao thủ chí tôn võ thuật từng thất bại dưới tay Tiêu Ngọc Hoàng, bất lực thở dài.
ông ta vốn tưởng lần này Tiêu Ngọc Hoàng xuống núi sẽ gây chấn động bốn phương, sau khi giết chết Diệp Thiên sẽ đi tới thủ đô đối quyết với Diệp Vân Long, ai ngờ trên đỉnh núi Phi Vũ này Tiêu Ngọc Hoàng lại trở thành tảng đá kê chân của Diệp Thiên.
Lữ Phong đứng bên cạnh ông ta, cũng như bốn vị chí tôn võ thuật khác của bảy gia tộc Vân Kiềm đều lần lượt im lặng.
“Anh Diệp Thiên thắng rồi sao?”.
Cố Giai Lệ giàn giụa nước mắt, cả con tim gần như tê dại, cô không phân biệt được lúc này bản thân rốt cuộc nên vui hay nên buồn nữa!
Tiếu Văn Nguyệt ngồi sụp xuống đất, cho dù Diệp Thiên chiến thắng, nhưng cô ta vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu chỉ toàn nhớ lại những chuyện xảy ra giữa cô ta và Diệp Thiên.
Sở Thần Quang sắc mặt trắng bệch, như người mất hồn.
Tuy từng thất bại dưới tay Diệp Thiên, nhưng trước giờ cậu ta chưa từng coi trọng Diệp Thiên, cậu ta cho rằng Diệp Thiên chỉ là một nhân vật cỏn con mà cậu ta chỉ cần một câu nói, một cú điện thoại là có thế giải quyết.
Nhưng bây giờ, Diệp Thiên lại đang đứng trên đỉnh cao, đứng trên tất cả, đến vị đại thần là Tiêu Ngọc Hoàng cũng bị cậu giết chết.
Cậu ta còn đang mơ tưởng Diệp Thiên sẽ bại dưới tay Tiêu Ngọc Hoàng, bị Tiêu Ngọc Hoàng giết chết, nhưng cuối cùng kết quả lại hoàn toàn trái ngược, Diệp Thiên lúc này đã không phải là người mà cậu ta có thể đắc tội, đừng nói là cậu ta, đến cả các cao thủ chí tôn võ thuật ở trên đỉnh núi Phi Vũ cũng có mấy ai dám chính diện đắc tội với Diệp Thiên chứ?
“Trong độ tuổi thiếu niên, liên tiếp giết chết những cao thủ có tiếng, thần thoại về đánh bại, truyền kỳ về thành tựu, còn có kịch bản nào càng hoàn hảo hơn nữa không?”.
Ông lão cụt tay lấm bẩm, chỉ cảm thấy bản thân đã sống lãng phí mấy chục năm nay, còn người phụ nữ váy trắng thì đứng đơ người như trời trồng.
“Hoa Hạ thời nay còn ai có thể thắng được cậu ta không?”.
.