Hai tay Tiêu Ngọc Hoàng nâng nhẹ lên, khối khí ba màu xoay tròn trước mặt ông ta, ba luồng sức mạnh khác nhau của gió, lửa, nước, âm dương giao nhau, hòa quyện vào nhau giữa hai bàn tay ông ta, hình thành một chiếc la bàn ba màu.
Trên la bàn có những đốm sáng nhỏ, sau đó la bàn nổ ra, vô số khí lực tỏa sang bốn phía, bao trùm khắp người Tiêu Ngọc Hoàng, tạo thành bức tường bảo vệ.
“Diệp Lăng Thiên, tam tuyệt quyền -chưởng – thoái của tôi, khi giao đấu với người khác, chỉ cần xuất ra một trong ba loại là có thể giành thắng lợi lớn, hơn mười năm trước, Diệp Vân Long là người đầu tiên đỡ được cú đánh liên tiếp quyền
– chưởng – thoái của tôi!”.
“Còn bây giờ, cậu là người thứ hai có thể ép tôi phải xuất cùng lúc ba tuyệt kỹ này, chỉ riêng dựa vào điểm này cũng đủ thấy được, trong các cao thủ chí tôn võ thuật ở Hoa Hạ, cậu đã thuộc top 3!”.
Khí lực mạnh mẽ khiến tay áo ông ta phồng lên, mái tóc đen bay như điên trong gió, như thể ma thần, giọng nói hỗn độn trong tiếng sét vang vọng khắp khe núi, rung chuyến tất cả.
Trong lòng những võ giả có mặt tại hiện trường đều vô cùng chấn động, Tiêu Ngọc Hoàng công nhận Diệp Thiên là người đứng trong top 3 của giới võ thuật Hoa Hạ thời nay, điều này có nghĩa là Diệp Thiên chưa đầy 20 tuổi đã có thể sánh ngang với những người như Diệp Vân Long, Tiêu Ngọc Hoàng, Mộ Dung Vô Địch, Gia Cát Trường Hận.
Điều này là chưa từng có trong lịch sử của giới võ thuật Hoa Hạ, trong lòng bọn Dược Không Nhàn bàng hoàng, bọn họ như thể được trở về quãng thời gian hơn 20 năm trước, đó là thời điếm Diệp Vân Long mới xuất hiện trong giới võ thuật.
“Top 3?”.
Tiêu Ngọc Hoàng đã đánh giá Diệp Thiên rất cao, nhưng khuôn mặt Diệp Thiên lại không có chút thay đổi gì, ngược lại dấy lên một vẻ coi thường.
“Tiêu Ngọc Hoàng, chỉ đứng trong top 3 của Hoa Hạ, thì chưa phải là mục đích mà tôi muốn đạt được, điều mà tôi muốn đó chính là đứng số một Hoa Hạ, đứng đầu thếgiới!”.
Giọng nói của cậu cao vang, khiến màn mưa cũng bị rung lắc, sét vụt qua trên đầu cậu, càng lộ rõ vẻ hiên ngang kiên nghị đến sừng sững của cơ thể cậu.
Muốn đứng số một Hoa Hạ, còn muốn cả đứng đầu thế giới, câu nói này của Diệp Thiên không thể nói là ngông cuồng được, các võ giả đứng quan sát trận đấu, không ai dám coi thường Diệp Thiên, bọn họ đều đã cảm nhận được lòng quyết tâm không sợ hãi tiến về phía trước của Diệp Thiên.
Sự kiêu ngạo của Diệp Thiên cao ngút trời, sự ngông cuồng đã đạt tới đỉnh điếm, Tiếu Văn Nguyệt và cố Giai Lệ cảm thấy bàng hoàng, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Diệp Thiên như vậy!
“Đây mới là con người thật của anh ấy sao?”.
Bọn họ thực sự chưa từng nghĩ có một ngày Diệp Thiên lại đứng trên đỉnh cao, được các ông lớn tôn kính, bọn họ càng khó mà tưởng tượng, một học sinh cấp ba thường xuyên ở bên cạnh bọn họ, sao có thể đột nhiên trở thành một người đứng trên đỉnh cao, nâng tay nhấc chân có thể trấn áp tất cả, không khác gì thần linh.
Trong lòng Lí Tinh Tinh vô cùng sốc, sức mạnh mà Diệp Thiên mang trong người nếu giết cô ta thì giống như dí một con kiến vậy, cô ta nhiều lần mỉa mai, nói kháy Diệp Thiên, cô ta cảm thấy những lời Diệp Thiên uy hiếp cô ta ở “Thiên Thượng Nhân Gian” hôm đó quá là nhỏ nhen, bây giờ nhìn lại, Diệp Thiên căn bản chưa từng chấp cô ta, mà bản thân cô ta lại cứ hết lần này đến lần khác cạnh khóe.
Trong lòng sở Thần Quang tràn đầy cảm giác thất bại tột độ, Diệp Thiên có được sức mạnh như thế này, cho dù cậu ta có leo lên làm người giàu nhất tỉnh Xuyên thì đã là gì chứ?
Diệp Thiên muốn tiêu diệt cậu ta thì dễ như trở bàn tay!
“Diệp Lăng Thiên, khẩu khí của cậu lớn thật đấy!”.
“Có Tiêu Ngọc Hoàng tôi ở đây, ai cũng đừng hòng mong được đứng số một Hoa Hạ, cho dù Diệp Vân Long thì tôi cũng không cho phép!”.
“Hôm nay, tôi sẽ phải giẫm lên thi thể của cậu, một lần nữa ngồi lên vị trí đứng đầu Hoa Hạ!”.
Khí lực khắp người ông ta vô cùng mạnh, màn mưa bị phá vỡ, bức tường khí ba màu xung quanh người ông ta như một bức tường thật bao bọc chắc chắn quanh ông ta, ánh sáng ba màu tỏa khắp không gian bốn phía.
Khí thế của ông ta lúc này cũng đang dần tăng tiếp, hơi thở tăng mạnh, kể cả những võ giả xem trận đấu đứng cách bọn họ hơn mười trượng, vẫn có thế cảm nhận được luồng sức ép đến ngạt thở đó.
“Đó là cảnh giới thứ ba trong Tam Nguyên Quy Nhất của Tiêu Ngọc Hoàng, chiêu thức sát quyền!”.
Hai mắt của ông lão cụt tay nheo lại, trầm giọng nói.
Lúc này, mỗi người đều như nín thở, nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoàng không chớp mắt, Tiêu Ngọc Hoàng vừa xuất ra chiêu này phải nói là hết sức mới lạ.