Diệp Thiên mặc kệ tiếng hô hoán của Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt xa xăm.
Đỉnh núi Phi Vũ này, từ sáng sớm đến giữa trưa đều có mây mù bao phủ, sương mù dày đặc, phải đến quá trưa mới có ánh mặt trời chiếu thẳng vào khiến sương mù tan đi.
Lúc đó, chính là lúc cậu và Tiêu Ngọc Hoàng quyết đấu.
Người phụ nữ váy trắng thấy vậy, tiến lên hai bước, đứng cùng với Diệp Thiên, cau mày, vẻ mặt bất mãn.
“Một người bình thường như cậu đừng có đứng sát vách núi thế này, nhỡ may ngã xuống, thì ngay cả chí tôn võ
thuật mà cô ta nói, khiến cô ta khó chịu trong lòng, bây giờ Diệp Thiên lại không sợ chết mà lại gần vách núi, đương nhiên cô ta phải tìm cơ hội để giáo huấn cậu vài câu rồi.
“Chả sao cả!”.
Ai ngờ, Diệp Thiên chỉ lãnh đạm lắc đầu, thậm chí còn chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, điều này khiến người phụ nữ váy trắng giận tím mặt.
“Hừ!”.
Cô ta hắng giọng một tiếng, lùi về sau nửa bước, không thèm để ý đến Diệp Thiên nữa, một tên nhóc tự cho mình là giỏi thế này, cho dù có ngã xuống vách núi thật, thì cũng chỉ trách cậu không biết tự lượng sức thôi.
Bên này, Lục Thiên Thư và Dược Không Nhàn mỗi người mới đánh được
một chưởng, sau đó dù đã dừng tay, nhưng phần đất chỗ hai người đứng vẫn rung chuyển không ngừng.
Lục Thiên Thư thu tay lại, cười nói với Dược Không Nhàn: “Năm năm qua đi, mà tu vi của ông vẫn đi trước tôi một bước!”.
Các võ sĩ xung quanh đều biết, trận đấu vừa nãy, rõ ràng là Dược Không Nhàn chiếm thế thượng phong, nhưng ông ta không hề vì thế mà kiêu ngạo, tâm tính và khí thế đó khiến những người có mặt đều khâm phục, ngay cả Lục Thiên Thư cũng gật gù.
Mấy người Tiếu Văn Nguyệt vừa nhìn Dược Không Nhàn, vừa nhìn Lục Thiên Thư, chớp mắt liên tục, hai người chỉ tùy tiện đánh một chiêu, mà có thể khiến mặt đất rung chuyển, nếu như dốc hết sức chiến đấu, thì cảnh tượng sẽ như thế nào?
Cố Giai Lệ cả chặng đường không nói câu nào, lúc này nhìn thấy hai vị chí tôn võ thuật giao đấu cũng không kìm được mà hỏi: “ông ơi, nếu như hai người bọn họ thực sự động thủ, thì ai sẽ mạnh hơn?”.
Ông lão cụt tay ngồi xếp bằng trên một tảng đá to, nói nhỏ: “Nếu hai người này thực sự ra tay, cuối cùng Dược Không Nhàn sẽ thắng!”.
“Trong giới võ thuật, chí tôn võ thuật là những nhân vật đứng trên đỉnh cao, nhưng bọn họ cũng sẽ có người mạnh kẻ yếu!”.
“Mấy người như Lữ Phong, Đậu Vạn Quy, Lục Thiên Thư mà cô cậu vừa thấy, trong giới chí tôn võ thuật bọn họ thuộc cùng một đẳng cấp, còn Dược Không Nhàn thì mạnh hơn bọn họ một bậc!”.
Mấy người Tiếu Văn Nguyệt lơ mơ gật đầu, Lí Tinh Tinh thắc mắc hỏi: “Nếu nói như vậy, Dược Không Nhàn là người giỏi nhất trong các chí tôn võ thuật ạ?”.
Ông lão cụt tay cười nhẹ một tiếng, lắc đầu.
“Mấy tiểu thư các cô nghĩ về chí tôn võ thuật quá đơn giản rồi!”.
“Giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta, cao thủ nhiều vô kế, Dược Không Nhàn tuy rằng lợi hại, nhưng để đứng đầu thì còn xa lắm!”.
“Từng có một người đánh bại Dược Không Nhàn trong mười chiêu, gần như là vô địch trong giới chí tôn võ thuật!”.
Lời ông lão cụt tay vừa nói ra, biểu cảm của mấy người Tiếu Văn Nguyệt đã cứng đờ, kinh ngạc, đến cả người phụ nữ váy trắng cũng thay đổi sắc mặt, rõ ràng
là bất ngờ không kém.