Chương 3289
Trong tình huống như vậy mà có thể giũ đc tình huống cuối cùng, chỉ chịu phải 1 chút tổn thương nhẹ, danh xưng chuyên tu sức mạnh tinh thần quả nhiên không phải hư danh.
Lúc nãy cậu thực sự dung chiêu lạ mới đánh tan phồn tuyến tinh thần của đối phương , nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, ngay khi phồng tuyến của đối thủ tan vỡ, kẻ đó đã sử dụng sức mạnh tinh thần phong f ngự đòn tấn công còn lại của diệp thiên. Cuối cùng vẫn phong r thủ đc ko để diệp thiên thuận theo sức mạnh tinh thần đánh vào thần phủ.
Nếu không, lúc này đối thuer đã bị tổn thương đến thần hồn, nguyên khí tổng hại nặng.
Theo suy đoán của Diệp Thiên, dù người đó bị thương, nhưng với một người tu luyện sức mạnh tinh thần mà nói, loại tổn thương này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chỉ cần vài ngày là có thể khôi phục hoàn toàn.
Cậu biết, lần này chỉ là giao đấu mang tính thăm dò trong thời gian ngắn. Nếu lần sau gặp lại thì sẽ phải sử dụng bản lĩnh thật sự, phân định cao thấp.
“Đi thôi!”.
Cậu liếc nhìn đám người Ôn Thắng Nam ở phía sau, sau đó phất tay, mọi người tiếp tục tiến về phía trước.
Khoảng mười phút sau, nhóm mười một người của Diệp Thiên mới ra khỏi hành lang, vào trong một cung điện cực kỳ rộng lớn. Trong cung điện này có rất nhiều ngăn tủ bằng gỗ, tuy trải qua nhiều năm tháng, trong số đó đã có nhiều cái bị mục, nhưng vẫn có thể nhìn ra, lúc trước những ngăn tủ này được dùng để chứa dược liệu, khắp điện lan tỏa mùi thuốc nhàn nhạt.
“Có lẽ đây là kho dược liệu của Mộ Chủ Bắc Hoang”.
Ôn Thắng Nam nhìn quanh, lắc đầu tiếc than: “Chỉ tiếc là đã để quá lâu, hầu như tất cả dược liệu đã khô héo, thối rữa”.
Những người khác cũng gật đầu, cảm thấy phí của trời. Dù sao nhiều dược liệu cất giữ nơi đây có thể xem là cực kỳ quý giá trên khắp sao Ly, nhưng cuối cùng, chúng lại chỉ có thể dần dần mục nát trong cung điện tối tăm tĩnh lặng này.
Diệp Thiên nhìn lướt qua từng chiếc tủ, bỗng nhiên ánh mắt cậu dừng lại, nhìn một ngăn tủ nhỏ màu đỏ sẫm.
Cậu cảm nhận được một luồng linh khí rất nồng đậm trong ngăn tủ đó, tuy nó bị mùi mục nát che lấp, nhưng vẫn không thoát khỏi sự cảm tri của cậu.
Cậu lập tức tiến tới, kéo ngăn tủ ra, trong ngăn tủ đựng một trái gì đó hình dạng kỳ lạ. Nó to cỡ bàn tay, đường nét trông giống hệt một đứa bé sơ sinh.
Đám người Ôn Thắng Nam cũng tiến lại gần, khi nhìn thấy thực vật trong ngăn tủ, Ôn Thắng Nam mở to mắt, giọng nói ngạc nhiên vang vọng khắp điện.
“Đây là…”.
“Quả Hồn Anh?”.
“Quả Hồn Anh?”.
Tiếng hô kinh ngạc của Ôn Thắng Nam vang lên, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía cô ta.
Diệp Thiên nắm trong tay loại quả có hình dạng giống trẻ sơ sinh, nghiêng đầu hỏi: “Cô biết thứ này sao?”.
Ôn Thắng Nam nhìn chằm chằm quả đó một lúc lâu, quan sát thật kỹ, sau đó gật đầu.