Chương 3272
Giọng nói Diệp Thiên to rõ, hội tụ thành sóng âm lượn lờ truyền ra.
Cậu vừa dứt lời, ở chân trời phía xa bỗng có một trận dao động kỳ lạ xuất hiện. Sau đó khói đen đầy trời nhanh chóng tiến đến gần, mây đen kéo tới, khí tức âm u lạnh lẽo cuốn qua toàn bộ khu vực này trong nháy mắt, làm cho nhiệt độ khu vực nơi nhóm người Diệp Thiên đang đứng giảm xuống. Các tu sĩ tu vi thấp hơn tiên thiên không khỏi rùng mình.
Diệp Thiên nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm làn khói màu đen đang kéo đến từ xa. Trong làn khói đen, một giọng cười âm trầm lạnh lẽo truyền tới.
“Diệp Lăng Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi, cậu có thấy vui không?”.
Các tu sĩ kinh ngạc ngẩng đầu lên, khói đen cuồn cuộn dạt ra hai bên, một bóng người sải bước đi ra.
Toàn thân người đó được bao trùm trong áo choàng đen, gương mặt dữ tợn đáng sợ, đầy những vết sẹo, không thấy rõ mặt mũi. Thế nhưng đôi mắt đen như vực sâu tựa hồ chất chứa ma lực khó có thể chống đỡ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lúc này, gã đang nhìn thẳng vào Diệp Thiên, sâu trong đáy mắt có sự thù hận khát máu dâng lên.
“Quả nhiên là ông!”.
Nhìn thấy người đến, trong mắt Diệp Thiên cũng dâng lên cảm xúc khó nói, sóng lòng dâng trào.
Mặc dù người trước mắt không còn nhận ra được mặt mũi, đã khác khi xưa, nhưng từ dao động sức mạnh và giọng điệu của gã, Diệp Thiên vẫn nhận ra ngay.
Người mặc áo choàng đen này chính là kẻ địch số một của cậu ở Trái Đất, là chủ nhân của Đại Thiên Cung từng thống trị tiểu thế giới.
Thiên Luân!
“Tôi nên nghĩ ra sớm hơn, ông không thể chết dễ dàng như vậy!”.
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn Thiên Luân, gợn sóng trong mắt hội tụ, giọng nói chứa đựng chút tiếc nuối.
Khi xưa ở tiểu thế giới, Diệp Thiên đã đánh bại Thiên Luân. Nhưng thần hồn Thiên Luân chạy trốn, cuối cùng mượn thân xác của Hổ Ma Thánh Đế sống lại, đồng thời bước vào ma đạo, trở thành một kẻ tu ma, mong muốn trả thù cậu.
Thiên Luân sau khi ma hóa thực lực tăng lên gấp bội, đến giới thế tục chiếm giữ Lư Thành, áp chế cậu trên mọi phương diện. Cuối cùng buộc cậu phải thiêu đốt sinh mệnh, phải dùng đến cách đánh lấy mạng đổi mạng, chém ra nhát kiếm mạnh nhất mới có thể đánh Thiên Luân rơi vào hố đen không gian.
Cứ ngỡ Thiên Luân rơi vào hố đen không gian sẽ không tránh khỏi cái chết, nào ngờ bây giờ gã vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt cậu.
Nói như vậy, trận chiến đó tính ra cậu đã thất bại. Bởi vì nếu không có tinh thể Trái Đất kích hoạt sinh mệnh cậu một lần nữa, lúc này cậu đã là người chết, còn Thiên Luân vẫn tồn tại trên thế gian.
Nghe diệp thiên nói vậy, thiên luân cười nhạt lên tiếng: khi xưa, chiêu kiếm mà cậu đã thiêu đốt sinh mệnh chém ra quả thật rất mạnh. Uy lực của nó khiến cho hố đen không gian cuốn tôi vào trong đó. Đáng tiếc vận may lần này đứng về phía tôi. Tuy tôi đã rơi vào hố đen không gian, nhưng lại không bị dòng chảy rối không gian xoắn chết, ngược lại may mắn sống sót.
Có lẽ đây chính là số mệnh, tôi phải giữ lại cái mạng này để trả thù cậu.
Thiên luân vừa nói, người đã đáp xuống từ trên không trung, đứng cách diệp thiên 10 trận.
Gã vừa đáp xuống, đám người Ôn Thắng Nam ở bên cạnh Diệp Thiên cảm thấy nghẹt thở, không khỏi lùi ra sau một bước. Thiên Luân chỉ đứng đó, bọn họ đã cảm thấy mình sắp ngã quỵ, dường như cả đất trời cũng không thể nâng đỡ được áp lực nặng nề này.
Lúc này, Diệp Thiên bước tới một bước, lan tỏa ra một ít sức mạnh tinh thần, hình thành tấm lưới bảo vệ rộng lớn che chắn cho đám người Ôn Thắng Nam, ngăn cách khí tức tà ác cực kỳ lạnh lẽo của Thiên Luân.