Cao Thủ Tu Chân

Chương 3270




Chương 3270

Nhìn thấy cảnh ấy, các trưởng lão Dương Thần Vực ở bên dưới đều sửng sốt, hít ngược một hơi khí lạnh.

Vẻ mặt người đàn ông áo đen vẫn trầm tĩnh, hoàn toàn không để tâm, chỉ xách đầu của Mạc Vấn Thương trong tay, cất tiếng.

“Mang theo đầu của Mạc Vấn Thương, bây giờ lập tức theo tôi đến vùng hoang mạc phía Bắc!”.

Đến lúc đó tôi sẽ tặng hiên viên điện 1 món quà lớn

Lúc này người bên dưới mới hoàn hồn vội vằng gật đầu đáp. Sau đó đội ngũ của Dương Thần Vực chỉnh đốn trang bị chuaanr bị xuất phát, từ lối đi không gian đã tạo sẵn từ trước hung dung tiến thẳng đến vùng hoang mạc phía Bắc. vùng hoang mạc phái bắc nằm ở vùng cực bắc của sao ly. đây là 1 vùng đất rét lạnh đa số là hoang mạc và sa mạc , ko thì là núi bang liên mien ko có người tới.

Nhưng hôm nay, ở vùng hoang mạc phía Bắc lại vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng lại có con đường không gian hiện ra, từng nhóm đông người ồ ạt kéo tới. Những người này đều là tu sĩ sao Ly có tu vi không kém, có đứa con của trời bối cảnh danh môn quyền quý, cũng có tán tu mạnh mẽ một mình rong ruổi thiên hạ. Mục tiêu của bọn họ đương nhiên là di tích Mộ Chủ Bắc Hoang sắp hiện thế.

Lúc này, trên không trung lại có một con đường không gian hiện ra, mười một bóng người bước ra từ trong đó, chậm rãi đáp xuống mặt đất.

Mười một người đó lập tức thu hút ánh nhìn của vô số tu sĩ xung quanh, lý do không là gì khác, chỉ vì mười một người này đều quá trẻ tuổi, hơn nữa thực lực cũng khá yếu.

Người muốn đến di tích nguyên anh có ai không phải tu sĩ mạnh mẽ, danh tiếng lẫy lừng trên sao Ly, thực lực ít nhất cũng là cảnh giới tiên thiên. Nhưng mười một người này, trừ thanh niên tuấn tú đứng đầu không thể xác định tu vi ra, mười người còn lại đều có tu vi dưới tiên thiên, người mạnh nhất cũng chỉ là nhập thần đỉnh cao.

Đội ngũ như thế muốn thu hoạch được chút gì ở di tích nguyên anh đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Ánh mắt một vài người lại thay đổi, trở nên hung ác và đầy thù hận, bởi vì bọn họ đã nhận ra Ôn Thắng Nam trong mười một người này.

Đội ngũ này chính là các thiên tài trong Hiên Viên Điện do Diệp Thiên dẫn đầu. Mấy người Ôn Thắng Nam cảm thấy có chút bất an với ánh mắt của những người xung quanh, nhưng Diệp Thiên thì coi như không thấy, chỉ thản nhiên nói: “Di tích nguyên anh hai ngày nữa mới hiện thế, trước tiên hạ trại đóng quân ở đây đi, yên lặng chờ đợi”.

“Còn những cái khác không cần quan tâm, có thể ngồi yên tĩnh như núi trong hoàn cảnh kẻ thù vây quanh mới xứng với danh thiên tài Hiên Viên Điện của các người!”.

Đám người Ôn Thắng Nam nghe vậy, trong lòng hơi yên tâm được một chút, bắt đầu bắt tay vào hạ trại.

Cao thủ tu sĩ các môn phái xung quanh tuy xem Hiên Viên Điện như cái đinh trong mắt, nhưng mục đích quan trọng của chuyến đi lần này là di tích nguyên anh. Không ai muốn tiêu hao năng lượng trước khi di tích hiện thế, do đó đều án binh bất động, không quấy nhiễu đến đám người Diệp Thiên.

Diệp Thiên thì lại tràn đầy hứng thú quan sát các tu sĩ xung quanh, sau khi cảm ứng kỹ càng, cậu lại lắc đầu.

“Xem ra người của ngũ đại thượng tông vẫn chưa đến!”.

Trong cảm tri của cậu, nơi này người có thực lực mạnh nhất cũng chỉ là kim đan thất phẩm, khó mà khiến cậu xem trọng. Nếu ngũ đại thượng tông đến đây, chắc chắn sẽ có kim đan cửu phẩm, thậm chí là tu sĩ mạnh hơn trấn thủ.

Trong lúc cậu thu hồi thần thức, một người đàn ông trung niên mặc áo xanh lam bước ra từ trong đám người, đi thẳng đến nơi đội ngũ Hiên Viên Điện đóng quân.

Xung quanh không ít tu sĩ đều nhìn về phía này, sau đó tỏ ra kinh ngạc.