Chương 3252
Nhìn thấy Phong Hậu ra tay cản trở, Mạc Vấn Thương cũng nhướng mày, hạ giọng hỏi: “Phong Hậu, tôi không hề muốn làm cậu ta bị thương, chỉ bắt cậu ta xuống khỏi ghế chủ, ông cần gì phải nhúng tay vào?”.
“Chẳng lẽ điện chủ Hiên Viên Điện là tôi không bằng một người ngoài hay sao?”.
Trong giọng nói ông ta không hề có sự tôn kính Phong Hậu như những người khác, ngược lại có chút bất mãn.
Phong Hậu nhìn về phía Mạc Vấn Thương, nhíu mày: “Ông Mạc, một nghìn năm nay ông muốn náo loạn thế nào, tôi không quan tâm, nhưng hôm nay thì không được!”.
Ông ta chỉ vào Diệp Thiên nói: “Cậu ấy được sự ủy thác của Hoàng Đế đến hỗ trợ Hiên Viên Điện chúng ta, trước kia còn cứu Thắng Nam và bọn Tiểu Nhiễm, có ơn với Hiên Viên Diện chúng ta!”.
“Bình thường ông hành sự tùy hứng, nhưng ra tay với ân nhân như vậy không phải phong cách của Hiên Viên Điện”.
“Cứu bọn Thắng Nam?”, nghe vậy, Mạc Vấn Thương khịt mũi cười nhạt.
“Là ơn đức đương nhiên Hiên Viên Điện chúng ta sẽ trả, nhưng chỉ dựa vào việc cứu được bọn Thắng Nam một lần mà muốn ngồi ở ghế chủ của Hiên Viên Điện, tôi không đồng ý!”.
“Một nghìn năm nay, vị trí này đều thuộc về tôi. Trừ khi Hoàng Đế trở về, nếu không, vị trí này ở hiện tại và tương lai đều sẽ chỉ thuộc về tôi, người khác đừng hòng chạm vào!”.
Ông ta lạnh lùng nhìn về phía Diệp Thiên, hạ giọng nói: “Hơn nữa, cậu ta có thật là do Hoàng Đế gửi đến hay không ai biết được? Làm sao chứng minh?”.
“Nếu cậu ta là gian tế mà ngũ đại thượng tông phái đến, hôm nay mọi hành động của các người sẽ là dẫn sói vào nhà, tự chuốc diệt vong!”.
Trong đại sảnh có không ít trưởng lão khá thân thiết với Mạc Vấn Thương, nghe Mạc Vấn Thương nói vậy, những người khác cũng lần lượt bừng tỉnh, cảm thấy rất có đạo lý.
Dù sao thời gian Diệp Thiên xuất hiện cũng quá trùng hợp, tình cờ gặp phải hai chị em nhà họ Nhiễm bị truy sát, lại gặp Thiên Lôi Tử xuất hiện, cứu đám người Ôn Thắng Nam. Mọi chuyện giống như có người âm thầm sắp xếp sẵn, không khỏi khiến người khác nghi ngờ.
Phong Hậu nghe vậy cũng nhất thời im lặng, không biết trả lời thế nào.
Mặc dù trong lòng ông ta tin tưởng Diệp Thiên, dù sao Trái Đất mà Diệp Thiên mô tả không hề khác gì trong ấn tượng ông ta, nhưng việc cậu đến đây quả thật quá trùng hợp, hơn nữa không có bất cứ món đồ nào có thể chứng minh mối quan hệ giữa cậu và Hoàng Đế, ngay cả ông ta cũng không biết nên biện minh cho Diệp Thiên thế nào.
“Đúng là hài hước!”.
Trong lúc Phong Hậu im lặng, Diệp Thiên đột nhiên khẽ cười thành tiếng, trong tiếng cười chứa đầy sự giễu cợt.
Trong phút chốc, mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía cậu.
“Năm xưa Hoàng Đế dẫn dắt Hiên Viên Điện xưng hùng ở sao Ly, thậm chí có thể đe dọa đến địa vị của các thế lực tu tiên lâu năm ở dải Ngân Hà như thần điện Thái Dương, khí phách đến cỡ nào!”.
Cậu nhìn về phía Mạc Vấn Thương, trong mắt có vẻ khinh thường.
“Đáng tiếc, sau trận thất bại năm đó, Hoàng Đế ra đi. Không có Hoàng Đế, Hiên Viên Điện toàn do một lũ ô hợp như ông quản lý, từ lâu đã mất đi uy danh năm xưa”.
“Ngày nay kẻ địch bên ngoài của Hiên Viên Điện mạnh mẽ, ông còn ở đây suy nghĩ tới địa vị thanh thế của mình, chỉ quan tâm tới vị trí điện chủ, đúng là nực cười!”.
“Chẳng trách Hiên Viên Điện lại sa sút đến mức này. Hoàng Đế ủy thác tôi đến đây, tôi thậm chí còn cảm thấy đó là quyết định sai lầm. Một Hiên Viên Điện mục ruỗng như thế này, để mặc các người tự sinh tự diệt có lẽ mới là kết quả tốt nhất!”.