Chương 3134
Thủ đoạn lớn như vậy, đòn tấn công xuyên qua không gian ở khoảng cách vô tận, uy lực của nó sẽ giảm mạnh, nhưng dù có như vậy, Diệp Thiên đối mặt với bàn tay khổng lồ này vẫn chỉ cảm thấy bất lực và tuyệt vọng. Có thể thấy người bí ẩn đã ra đòn này là một nhân vật quyền năng từ thời xa xưa, thực lực chấn động đất trời đến thế nào.
Trong ánh mắt kinh hãi tột cùng của Diệp Thiên, bàn tay khổng lồ vung lên, bão không gian ở xung quanh đều tan rã, nổ tung thành mảnh vụn. Sau đó, vô số dòng chảy rối không gian hợp hai làm một, hóa thành lốc xoáy không gian, nhấn chìm cậu hoàn toàn.
Trong vũ trụ tối đen, Diệp Thiên mau chóng biến mất trong lốc xoáy không gian, không thấy bóng dáng, chỉ còn lại bàn tay to lớn sừng sững giữa các vì sao, giống như mãi mãi bất diệt.
Không ai biết giờ phút này, nơi thế giới Ngân Hà ở trung tâm vũ trụ, một bóng người ngồi xếp bằng dưới cây tùng cổ, chậm rãi thu tay về, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh nhạt đáng sợ.
“Tuy không cố ý làm vậy, nhưng Trái Đất không được phép có ai tùy tiện phi thăng!”.
“Trái Đất là tiên thổ do môn phái bọn ta nuôi dưỡng, chỉ có người được môn phái bọn ta lựa chọn mới có tư cách đi thang trời vào thế giới Ngân Hà, những người khác giết không tha!”.
Giọng nói xa xăm đột nhiên im bặt bằng người đề tiếp tục nhằm mặt lại khe nút không gianởsau lưng cùng chậm vài đóng lại.Đọc tiếp tại Rõ ràng chính ông là là người đã xẻ rách không gian giảng đàn lần công xuống Diệp Thiênở khoảng cách hàng ký năm ánh sáng trong vũ bụi vô lận Theo suy nghĩ của ông lại Diệp Thiên chắc chắn đã chết trong lốc xoáy không gian không còn kết quả nào khác.
Trong không gian hỗn độn vô tận, dòng chảy rối không gian mạnh mẽ tấn công Diệp Thiên ở mọi phương hướng, không chỗ nào không có, dường như muốn cắt nát mỗi một tấc da thịt của cậu.
Diệp Thiên đang ở trong một lốc xoáy không gian cực kỳ khổng lồ, giống như một người bình thường bị cuốn vào lốc xoáy, chạy không thoát.
Lúc này, cậu đang vận chuyển toàn bộ Phệ Thiên Huyền Lực của mình chống đỡ sức mạnh cuồng bạo tràn ngập mọi nơi trong lốc xoáy không gian, nhưng cậu biết mọi thứ chỉ là kế nhất thời.
Trong không gian hỗn độn của vũ trụ này, bão không gian cách ly toàn bộ linh lực đất trời ở xung quanh, cho nên Phệ Thiên Huyền Lực của Diệp Thiên không thể hấp thu linh lực để chuyển hóa với nhau, không thể sử dụng mãi không hết giống như lúc ở Trái Đất.
Lúc này, mỗi một phần Phệ Thiên Huyền Lực mà Diệp Thiên sử dụng để chống đỡ, đồng nghĩa Phệ Thiên Huyền Lực sẽ cạn kiệt nhanh thêm một phần. Khi Phệ Thiên Huyền Lực hoàn toàn cạn kiệt, cậu cũng sẽ không thể chống đỡ sự tấn công của bão không gian.
“Lẽ nào mình lại bị nghiền nát trong bão không gian một lần nữa, giống như lúc vào tiểu thế giới hay sao?”.
Cảm giác được áp lực càng lúc càng mạnh ở xung quanh, cậu không khỏi nhíu mày. Cho dù đối diện với tình huống gần như cùng đường này, gương mặt cậu vẫn chưa từng có vẻ sợ hãi.
Nhìn bão không gian ở xung quanh không ngừng xoáy về phía mình, mũi cậu phát ra tiếng hừ lạnh, trong mắt bỗng bùng lên ánh sáng thần. Sức mạnh tinh thần giống như thủy triều cuốn tới, hình thành những hoa văn sức mạnh tinh thần mắt thường có thể thấy ở bên ngoài cơ thể cậu, cùng với Phệ Thiên Huyền Lực hỗ trợ lẫn nhau, tạo nên vách ngăn mạnh mẽ kiên cố hơn.
Dưới sự hỗ trợ của vách ngăn đó, cậu đã có đủ không gian để suy nghĩ kế sách tiếp theo.
“Bão không gian sao?”.
Cậu nhìn lướt qua xung quanh, đồng thời đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
Lúc này, cậu đang bị bão không gian bao vây, không gian méo mó này có thể nuốt chửng cả ánh sáng, giống như một hố đen cỡ nhỏ. Với tu vi của cậu hiện tại, cho dù có phát huy trạng thái tam hoa tụ đỉnh, vận chuyển sức mạnh đến đỉnh cao cũng không thể chống lại không gian méo mó này