Chương 3133
Phía trước, một cơn bão không gian giống như con rồng giận dữ há to chiếc miệng đầy máu, nhắm về phía Diệp Thiên, muốn nuốt chửng cậu vào trong. Ánh mắt Diệp Thiên trở nên nghiêm nghị, cậu đưa tay lên, vung ra một quyền.
Tam Tuyệt Quyền, Phệ Thiên!
Một quyền này là Phệ Thiên Huyền Lực kết hợp hoàn hảo với sức mạnh thể xác. Lúc này, ấn ký Phượng Hoàng Băng trên cánh tay phải của cậu cũng hiện ra. Trong vũ trụ, một ảo ảnh Phượng Hoàng Băng to mấy chục trượng xuất hiện, nơi nó đi qua có những mảnh băng vụn bay lơ lửng. Nếu không phải chân không không thể truyền âm thì chắc chắn giờ phút này sẽ có tiếng phượng hót lanh lảnh vang lên.
Một quyền của Diệp Thiên tung ra thế như chẻ tre đánh thẳng vào bão không gian, giống như gió xoáy cuốn qua.
Hai bên đối chọi kịch liệt, không gian tối đen vô tận lóe lên những tia lửa rực rỡ chói mắt. Sau đó, bão không gian vốn ập đến với khí thế dũng mãnh lại bị đánh lùi ra xa mấy chục trượng bởi một quyền của Diệp Thiên.
Nếu lúc này người nào quen biết Diệp Thiên có mặt ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc trợn tròn mắt. Dùng sức mạnh con người chống chọi lại sức mạnh pháp tắc không gian, hơn nữa còn chiếm ưu thế, năng lực này đúng là đáng sợ!
Một quyền của Diệp Thiên vừa đánh xuống, trong mắt cậu đã có ánh sáng sắc bén lóe lên. Quanh người cậu lập tức tỏa ra ánh sáng xanh lam, tăng tốc độ đến cực hạn, lao thẳng đến cơn bão không gian vừa bị cậu đánh lùi, giống như ảo ảnh của ma quỷ.
Xung quanh cậu vốn bị những cơn bão không gian bao vây, hoàn toàn không có đường nào để lùi lại. Vì vừa rồi cậu dùng một quyền đánh lùi một trong số đó, nên trong chớp mắt đã tạo được một khe hở vô cùng nhỏ, khó mà nắm bắt.
Diệp Thiên nhắm vào khe hở đó, chuẩn bị tăng tốc vọt ra khỏi khe hở, rời khỏi vòng sức hút của bão không gian.
Suy cho cùng, bão không gian phụ thuộc vào sức mạnh pháp tắc không gian, chỉ cần không gian còn tồn tại thì nó sẽ không biến mất. Cậu chỉ có thể đánh lùi một cơn bão không gian, nhưng đó chỉ là cách tạm thời, một khi số bão không gian này hình thành thế bao vây một lần nữa thì cậu cũng không làm gì được.
Diệp Thiên giống như một tia cực quang thoát khỏi quỹ đạo vốn có, lao thẳng về phía khe hở. Tốc độ cực nhanh giúp cậu vượt qua sức hút của bão không gian trong chớp mắt, sắp thoát khỏi vòng vây.
Ngay lúc đó, một hoa văn quỷ dị mà xa xưa đột nhiên xuất hiện trên đường chạy thoát của cậu, chắn lối đi của cậu.
Sau đó, bàn tay khổng lồ che phủ Trái Đất chậm rãi vươn tới, bỏ qua cả sức mạnh không gian cuồng bạo ở xung quanh, ấn vào không gian phía trước Diệp Thiên.
Chỉ một cái nhấc tay, sắc mặt Diệp Thiên lập tức biến đổi.
Cậu có thể cảm nhận được dưới bàn tay to lớn này, cậu chỉ bé nhỏ như phù du, sâu kiến, hoàn toàn không có sức chống cự. Chẳng khác nào Tôn Ngộ Không gặp phải bàn tay của Phật tổ, dù có bay xa mười vạn tám nghìn dặm vẫn không thoát khỏi số phận bị trấn áp.
“Rốt cuộc là ai ra tay?”. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Diệp Thiên tràn đầy nghi ngờ, cảm thấy bí mật của Trái Đất không đơn giản như cậu tưởng tượng.
Người ra tay rõ ràng ở nơi rất xa, không phải ở hệ Mặt Trời, thậm chí là ở bên ngoài dải Ngân Hà. Kẻ này thông qua thủ đoạn nào đó xé rách không gian, giáng đòn tấn công xuống.