Cao Thủ Tu Chân

Chương 3125




Chương 3125

Cảm nhận được cơn giận ngút trời của Yến Khinh Vũ lúc này, trong lòng cậu bừng tỉnh. Mới chỉ nghĩ rằng có người mạo danh cậu, Yến Khinh Vũ đã nổi giận đến như vậy, có thể thấy tình cảm của Yến Khinh Vũ đối với cậu sâu sắc đến mức nào.

Vừa nghĩ đến đây, cậu đột nhiên cảm thấy hổ thẹn. Những cô gái khiến cậu cảm thấy mình mắc nợ, nếu Hoa Lộng Ảnh xếp thứ nhất thì Yến Khinh Vũ chắc chắn là người xếp thứ hai.

Nhìn ánh kiếm hàn băng chém tới, lần này Diệp Thiên không tránh không né, lựa chọn dùng xác thịt chống đỡ, ánh kiếm hàn băng chém vào eo cậu không sai lệch.

‘Soạt!”.

Khoảnh khắc trường kiếm hàn băng rắn chắc chạm vào cơ thể Diệp Thiên, nó lập tức vỡ tan thành vô số mảnh băng vụn. Yến Khinh Vũ cũng đổi ánh mắt, thầm than xác thịt của “kẻ giả mạo” này mạnh thật.

Đúng lúc cô ấy chuẩn bị vận chuyển sức mạnh lên đỉnh cao rồi ra tay lần nữa, Diệp Thiên lại lên tiếng.

“Hơn ba tháng không gặp, cũng không cần ra tay hung dữ với tôi vậy chứ!”

Diệp Thiên nhún vai: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở giới thế tục, lúc đó cô bị nhốt ở dưới đáy hồ băng, suýt chút nữa bị một lão quái vật sống lâu năm đoạt xác. Còn nữa, lúc đó trên người cô không có gì cả…”.

Chữ cuối cùng cậu còn chưa nói ra miệng, Yến Khinh Vũ lại khẽ quát lên.

“Im miệng, đừng nói nữa!”, trên mặt cô ấy có vẻ xấu hổ.

Giờ phút này, cho dù cô ấy có không hiểu nối đi nữa cũng không thể không tin người trước mắt chính là Diệp Thiên mà cô quen biết, nếu không, loại chuyện bí mật này không thể có người thứ ba biết được.

“Nói tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Ánh mắt cô ấy lập tức dịu dàng trở lại, chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Thiên, giống như gương mặt ấy nhìn mấy cũng không đủ.

“Được, tôi sẽ nói cho cô từng chuyện một!”.

Diệp Thiên gật đầu, sau đó tùy tiện ngồi khoanh chân dưới sàn chính điện Tam Nhất Môn, kể lại đầu đuôi chuyện mình sống lại và chiến đấu với đám người Cam La.

Đệ tử mới của Tam Nhất Môn đang tò mò vì sao chính điện lại xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, một số trưởng lão vừa được bầu chọn kế nhiệm đều chạy đến chính điện, dự định điều tra đến cùng, nhưng lại nhìn thấy môn chủ lạnh lùng như tiên nữ ấy đang ngồi sóng vai với một thanh niên trên đất.

Khi nhìn rõ diện mạo của thanh niên đó, một vài trưởng lão lai lịch thâm sâu lập tức hô lên ngăn mọi người lại, đẩy mọi người trở về. Khi ấy, bọn họ mới biết thanh niên đó chính là nhân vật vô địch, uy danh vang vọng khắp tiểu thế giới trong truyền thuyết.

“Nói vậy thì bây giờ anh đã là chủ nhân của Trái Đất rồi sao?”.

Nghe Diệp Thiên kể xong, Yến Khinh Vũ chớp mắt, giống như cô bé ngây thơ tò mò.

“Có thể xem là vậy”, Diệp Thiên mỉm cười: “Với tình hình hiện nay, trên Trái Đất, tôi đã không còn đối thủ nữa”.

Cậu nói ra câu này không phải khoe khoang mèo khen mèo dài đuôi, chỉ là nói ra một sự thật bình thường nhất.

Yến Khinh Vũ mỉm cười, đột nhiên đưa tay ra, khẽ vuốt gương mặt Diệp Thiên, như có điều suy nghĩ: “Ngày mai anh phải rời khỏi Trái Đất rồi sao?”.

Nghe câu nói này, Diệp Thiên nghiêm túc hơn, trịnh trọng gật đầu: “Phải, để có thể bảo vệ Trái Đất tốt hơn, tôi không thể không rời đi!”.

“Đương nhiên, tôi cũng rất muốn biết tiềm năng và cực hạn của mình rốt cuộc đến đâu!”.