Chương 3092
Khi câu cuối cùng của Diệp Thiên vang lên, Tiêu Thiến Tuyết kinh ngạc.
“Trô lại Trái Đất?”.
Cô ấy nhìn theo hướng Diệp Thiên biến mất, một dòng nước mắt chảy xuôi theo gò má.
“Cuối cùng anh cũng phải rời đi rồi sao?”.
Trên đường đến thủ đô, Diệp Thiên nói rõ chuyện mình sắp rời khỏi Trái Đất với Lí Thanh Du. Lí Thanh Du biết chuyện, biểu hiện vẫn cực kì bình tĩnh.
Cô ấy hiểu cuối cùng rồi ngày này cũng sẽ đến.
Về đến nhà họ Diệp, Diệp Thiên dẫn Lí Thanh Du và Tiếu Văn Nguyệt đi gặp người thân của mình. Biết được quan hệ giữa Diệp Thiên và hai cô gái, Thi Tú Vân cười không ngừng lại được, vội vàng kéo hai cô gái đến ngồi bên cạnh mình, trông vô cùng thân thiện.
Hai cô gái có vẻ rất rụt rè, vô cùng kính trọng Thi Tú Vân khiến Thi Tú Vân vui vẻ đến mức cười không ngừng. Cuối cùng, bà ấy còn tặng đồ ngọc cực phẩm bí mật của Tứ Tượng Tông cho họ làm quà gặp mặt.
Bên này, Diệp Thiên đang bàn bạc chuyện chiêu mộ anh hùng trên thiên hạ, mớ rộng điện Đế Vương với Diệp Sơn và Diệp Vân Long. Đây sẽ là lớp bảo vệ mạnh nhất cho người thân Diệp Thiên khi cậu rời khỏi Trái Đất.
Ngay lúc này, trên một hòn đảo hoang vu ở phía Đông Địa Cầu, ở chính giữa bỗng nứt ra một khe hở rộng mấy chục trượng. Sau đó, một cột lửa màu đỏ sẫm vọt thẳng lên trời, giống như núi lửa phun trào, nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Nơi ngọn lửa đi qua, mọi vật đều bị thiêu rụi. Cây cỏ xung quanh chỉ cần dính phải một mảng những đốm lửa thôi đã bị thiêu đốt thành hư vô, có thể thấy ngọn lửa này đáng sợ thế nào.
Giây lát sau, mặt đất lại nứt rộng ra mấy chục trượng, giống như chẻ hòn đảo ra làm đôi. Một bàn tay được bao bọc bởi ngọn lửa thò ra từ trong khe nứt đen kịt, ấn mạnh lên mặt đất, để lại dấu tay khống lồ rộng hơn mười trượng, sâu mấy trượng.
Cùng lúc đó, Diệp Thiên ở thủ đô bỗng nghiêm mặt lại, đã có cảm ứng.
Xa tại Trung Hải, linh hồn trái đất chống đỡ con đường lên tiên cho Diệp Thiên cũng biến sắc, giọng nói nghiêm trọng.
“Đó là người lửa khổng lồ?”.
“Nó thức tỉnh rồi sao?”.
Diệp Thiên vốn đang bàn chuyện mở rộng điện Đế Vương với Diệp Vân Long và Diệp Sơn ở thủ đô, lúc này bỗng có một làn sóng vô cùng nóng bức truyền tới.
Hiện nay, cậu đã là chủ nhân của Trái Đất, bất cứ sự việc nào xảy ra ở bất cứ đâu trên Trái Đất, cậu đều có thể nhận được phản hồi. Cậu lập tức tập trung cảm ứng, nhưng làn sóng đó xuất hiện rồi biến mất ngay. Khi Diệp Thiên tĩnh tâm cảm ứng nó thì đã không còn cảm nhận được nữa.
“Ảo giác sao?”.
Diệp Thiên hơi suy tư, ngay sau đó lập tức xua tan ý nghĩ này. Dựa vào độ cảm tri của cậu đối với Trái Đất giờ khắc
này, bất cứ hành động nào dù là nhỏ nhất cũng không thể thoát khỏi sự dò xét của cậu. Làn sóng đó nóng bức lại mãnh liệt, thậm chí còn hơn Cam La đã khởi động hoa chỉ cảnh một bậc.
Diệp Thiên cảm thấy rất nghi ngờ về chuyện này. Nếu là người từ ngoài Trái Đất đến, cậu có thể biết trước. Nhưng làn sóng này vừa xuất hiện là ở ngay trên Trái Đất, rõ ràng là một thứ tồn tại ở Trái Đất này, không phải ngoài hành tinh.
Cậu không hiểu, trên Trái Đất còn nhân vật nào có thực lực đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ ở Trái Đất còn ẩn giấu nhiều thứ mà ngay cả cậu cũng không thể biết được?