Cao Thủ Tu Chân

Chương 3083




Chương 3083

Bọn họ biết, một ngày nào đó trong tương lai, đứa bé này sẽ được giải phong ấn rồi lớn lên, thành tựu trong tương lai của nó có lẽ sẽ không kém hơn bố nó bao nhiêu, thậm chí còn ngang bằng.

Nhưng tất cả những điều này đều là chuyện về sau, Diệp Thiên làm xong phong ấn, phất tay một cái, ánh sáng màu xanh lam bao trùm đã tan biến, xuất hiện khuôn mặt tò mò khó hiểu của bọn Quách Dương ở bên cạnh.

Một đứa bé mới sinh lại có sự may mắn cũng như vận hạn lớn đến vậy, bọn họ đã bao giờ gặp đâu cơ chứ?

“Chuyện hôm nay, tôi sẽ xóa bỏ hết trí nhớ của tất cả những người trong môn phái chúng ta đã chứng kiến, chỉ để một mình ông biết!”.

“Nếu chuyện này bị lộ ra, tôi sẽ hủy diệt toàn bộ môn phái của ông, ông dám không?”.

Diệp Thiên vốn định xóa hết toàn bộ trí nhớ của tất cả mọi người liên quan đến việc Kỷ Nhược Yên mang thai sinh con, bao gồm cả Quách Dương, nhưng cậu suy nghĩ một lát, nhớ đến việc một mình Quách Dương biết sẽ có thể bảo vệ mẹ con Kỷ Nhược Yên càng tốt hơn, nên chuẩn bị để một mình Quách Dương biết.

“Tuân lệnh Đế Vương!”.

Quách Dương gật đầu mạnh, ông ta không thể không đồng ý, ông ta cũng không dám không đồng ý.

Còn ba người còn lại của Tam Tuyệt Môn còn chưa phản ứng được đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy miệng Diệp Thiên mấp máy, giọng nói truyền ra giống như bát âm thiên ma thâm nhập vào tâm thần.

“Các người dám nhìn thẳng vào tôi không?”.

Giọng nói của cậu như thể mang theo một sức hút rất lạ, khiến nam nữ xung quanh ai nấy đều nhìn về phía mắt của cậu, bất kỳ một ai chỉ cần tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Thiên, thì tâm trí như thể bị chìm vào trong động đen, càng lúc càng chìm sâu, thậm chí còn mất đi phương hướng trong đó.

“Từ hôm nay, quên đi tất cả những gì liên quan đến việc Kỷ Nhược Yên quay trở lại, các người chỉ cần nhớ rằng, Kỷ Nhược Yên vẫn đang ở ngoài tu luyện, chưa từng trở về!”.

Giọng nói của Diệp Thiên truyền vào trong ký ức sâu trong thần phủ của mỗi người, điều này còn triệt để hơn cả những người tu luyện sức mạnh tinh thần dùng nhiếp tâm nhiếp hồn, có thể coi đây là thôi miên cực độ, lập tức có thể khiến ký ức của những người này chỉ còn nhớ đến ngày mà Kỷ Nhược Yên rời khỏi Tam Tuyệt Môn, hoàn toàn quên đi chuyện Kỷ Nhược Yên quay về, cũng như chuyện bị phát hiện ra có thai.

Chỉ là năng lực bây giờ của Diệp Thiên chỉ có thể làm được việc xóa đi ký ức của người khác, chứ không thể thêm ký ức cho người khác, hoặc đánh thức ký ức bị phong ấn trong tiềm thức, nếu không Diệp Thiên cũng sẽ không phải bó tay trước trạng thái bây giờ của Hoa Lộng ảnh rồi. “Chuyện sau đó giao cho ông, hãy nhớ giao hẹn của chúng ta!”.

“Nếu ông nuốt lời, cho dù ông là sư phụ của cô ấy, tôi cũng sẽ không hề nhân nhượng!”.

Làm xong tất cả, Diệp Thiên nhẹ nhàng nói hết với Quách Dương, khoảnh khắc hai bàn tay mở ra, trong không gian xuất hiện một vết nứt, cậu đưa Tiếu Văn Nguyệt, Kỷ Nhược Yên, Kỷ Viêm cùng biến mất khỏi đó.

Chờ sau khi vết nứt hoàn toàn biến mất, các đệ tử của Tam Tuyệt Môn đứng xung quanh mới như tỉnh lại sau cơn mơ, hoàn toàn không thể nhớ được trước đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ có trong lòng Quách Dương cảm thấy nặng nề, giống như đang gánh vác một lời hứa nặng như núi Thái Sơn vậy.

Thành phố Xương Nam tỉnh Cán Tây, một vết nứt xuất hiện, Diệp Thiên đưa ba người hiện thân tại một nơi ngoại thành.

“Anh đưa em đến thủ đô gặp người nhà của anh nhé?”.

Diệp Thiên quay sang phía Kỷ Nhược Yên, mang theo thần sắc dò hỏi.