Cao Thủ Tu Chân

Chương 3073




Chương 3073

Cảm ứng huyết thống mạnh mẽ dâng lên từ đáy lòng Diệp Thiên, xông thẳng đến nơi sâu nhất thần phủ, khiến động tác cậu hơi khựng lại.

Cảm ứng huyết thống vô cùng mạnh mẽ, đợt sau mạnh hơn đợt trước, giống như khắc sâu vào linh hồn. Đối với Diệp Thiên mà nói, nó vô cùng rõ ràng, vô cùng rung động.

Cảm ứng này không phải đến từ Tiếu Văn Nguyệt, mà là đến từ một nơi cách đây mây trăm cây số. Lúc này, thực lực của Diệp Thiên gọi là chủ nhân của Trái Đất cũng không có gì quá. Đừng nói là mấy trăm cây số, cho dù là khí tức sinh mệnh của mây tỷ người trên Trái Đất này, cậu cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Cậu biết sự cảm ứng này không thể nào sai được.

Tiếu Văn Nguyệt vốn đang nhắm mắt chờ, một lúc lâu vẫn không thấy Diệp Thiên tiến thêm bước nữa thì lập tức mở mắt ra, lúc này mới phát hiện phản ứng khác lạ của cậu.

Cô ấy đưa tay vuốt ve gương mặt của Diệp Thiên, nghi ngờ hỏi: “A Thiên, anh sao vậy?”.

Diệp Thiên mất hồn lạc phách ngồi trở về bên giường, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc khó mà gọi tên, lẩm bẩm: “Anh…”

“… Cảm nhận được con của anh!”.

“Cái gì?”, nghe Diệp Thiên nói lời này, sắc mặt Tiếu Văn Nguyệt cũng chợt thay đổi, không tin nổi hỏi: “Con của anh? Sao có thể như vậy?”.

“Chẳng lẽ chị Hoa đã mang thai con của anh?”.

Theo cô ấy nghĩ, người phụ nữ trước đây đã quan hệ với Diệp Thiên chỉ có Hoa Lộng Ảnh mà thôi. Cô ấy hiểu rõ địa vị của Hoa Lộng Ảnh trong lòng Diệp Thiên, dù cô ấy có nỗ lực thế nào cũng không sánh bằng.

Nhưng câu trả lời của Diệp Thiên lại khiến sự kinh ngạc của cô ấy biến thành chấn động.

Chỉ thấy Diệp Thiên lắc đầu, cười gượng đáp: “Không phải”.

“Có lẽ là một trong hai người họ”.

Nói xong, cậu kể lại sơ lược mình bị ảnh hưởng bởi ma khí hấp thu ở hang ma phương Tây, dẫn đến cơ thể biến đổi khác thường, cho nên trời xui đất khiến cướp đi sự trinh trắng của Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên.

Nghe Diệp Thiên kể xong, Tiếu Văn Nguyệt mất mấy giây vẫn chưa thể hoàn hồn. Cô ấy không hề có vẻ tức giận hay đố kị, ngược lại, miệng nở nụ cười dí dỏm, nói đùa: “Hóa ra Đế Vương Bất Bại của chúng ta cũng có món nợ phong lưu ở bên ngoài kia đấy!”.

Xưa nay Diệp Thiên luôn đứng trên cao, sừng sững ở đỉnh mây, hiếm khi có cơ hội khiến cậu nếm trái đắng, làm sao Tiếu Văn Nguyệt có thể bỏ qua.

Diệp Thiên một tay ôm lấy Tiếu Văn Nguyệt, bất đắc dĩ nói: “Em không cần trêu chọc anh, tình hình lúc đó là anh đã mất đi ý thức, hoàn toàn chỉ do bản năng xui khiến cơ thế, không cách nào khống chế bản thân!”.

“Chỉ là anh không ngờ chuyện này lại phát triển vượt xa sự tưởng tượng của anh”.

“Trong hai người họ lại có người mang thai con của anh, hơn nữa, anh cảm nhận được đứa bé sắp đến ngày ra đời rồi”.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Thiên, cô ấy chưa bao giờ thấy cậu vừa tỉnh táo, vừa vui mừng lại có chút hoảng loạn, trong thấp thỏm mang theo chút bối rối như vậy. Nhưng cô ấy hoàn toàn có thể hiểu, dù Diệp Thiên có mạnh thế nào thì cũng chỉ là một thanh niên mới hai mươi tuổi, ở độ tuổi này, đột nhiên phát hiện mình có một đứa con sắp sinh, dù là ai cũng sẽ không bình tĩnh được.

Nghĩ đến đó, Tiếu Văn Nguyệt nhẹ nhàng khoác cánh tay Diệp Thiên, thấu hiểu nói: “Nếu anh đã cảm nhận được rồi thì còn đợi gì nữa?”.