Chương 3010
Có thể làm chủ thế giới hàng trăm năm thì thực lực của Hợp Chúng Quốc đâu phải thứ gì huyền hoặc?
“Vụt!
Cùng với mệnh lệnh của ông ta, máy bay chiến đấu trên tàu sân bay lần lượt chạy ra đường băng, từng chiếc được trang bị vũ khí đắt tiền cất cánh hướng về phía kẻ địch.
Trên không trung, một luồng sáng màu lam cũng đã xuất hiện trong tầm nhìn của tổ lái. Khoảnh khắc này, cuối cùng bọn họ cũng đã nhìn rõ, thứ đang tiếp cận căn cứ kia là một người phương Đông.
“Diệp Lăng Thiên, quả nhiên là cậu ta!”
Vị tướng quân đội đã nhìn rõ diện mạo của Diệp Thiên qua màn hình. Đối với đối thủ từng khiến Hợp Chúng Quốc chịu thiệt hai lần này thì ông ta đã cảm thấy quá quen thuộc rồi.
Sau khi đơ người, ánh mắt ông ta trở nên âm hiểm, ông ta gằn giọng.
“Tấn công!”
Trong nháy mắt, trên tàu chiến phát ra tiếng nổ, những quả bom với tốc độ nhanh khủng khiếp bắn vào không gian về phía luồng sáng màu lam. Hơn mười chiếc máy bay chiến đấu cũng đồng loạt bắn đạn tấn công, bầu trời tạo thành một mạng lưới hỏa lực dày đặc khóa kín một khoảng không gian.
‘Hừ!
Người có mặt chính là Diệp Thiên tới từ đảo Thùy Điếu. Tập đoàn Long Chung và Long Trì sau khi bị cậu xử lý thì giờ thứ mà cậu đang tìm đương nhiên là Hợp Chúng Quốc
Mặc dù Hợp Chúng Quốc mạnh, vũ khí hạt nhân đầy đủ nhưng dù vậy thì Diệp Thiên cũng không hề thoái lui. Từ lần đầu khi Hợp Chúng Quốc cử đội ngũ tiến hành vây giết cậu ở Trung Đông thì mâu thuẫn giữa hai bên đã được cắm xuống, giữa cậu và Hợp Chúng Quốc, sớm muộn cũng sẽ có một cuộc chiến.
LÚC này, cậu lựa chọn chủ động tấn công.
“Được lắm!”
Diệp Thiên khẽ nheo mắt, ánh lên tia lạnh lẽo. Lực tinh thần lập tức mở ra, cậu mở ra một mạng lưới vô hình trong không gian, những quả bom và lưu đạn đang bay tới, dưới sự cảm nhận của cậu đều biến thành những điểm cảm ứng.
Khi chúng đang lao tới với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được thì dưới sự bao trùm của lực tinh thần, giờ chúng giống như đang diễn slow motion vậy.
Cậu chặp hai ngón tay một đường kiếm quang lập tức phóng ra và chém vào không gian.
“Ầm ầm!”
Trước mặt cậu, lấy cậu làm trung tâm, trong bán kính mười trượng hình thành một hình rẻ quạt, tất cả đều nổ tung. Đám bom đạn tấn công kia đều bị đường kiếm màu lam chém ngang và phát nổ.
Cú nổ với lực cực lớn lan ra bốn phía, vô số mây mù bị đánh tan, một làn sóng dao động dội ra bốn phía trong không gian, chim thú đều bị tác động mà nát tươm.
Còn Diệp Thiên chí bị ảnh hưởng một chút bởi lực tấn công. Dưới sự gia trì của Hộ Thân Canh Khí, cậu đạp chân, lao vào giữa làn sóng, tạo ra một đường đi giữa vùng hỏa lực và lao về phía trước.
“Không hề hấn gì sao?”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, những nhân viên lái máy bay đều chấn động. Nhưng dù sao bọn họ cũng đã được huấn luyện chuyên nghiệp nên có ý chí cứng như thép. Sau khi thất thần, họ lập tức điều khiển hệ thống vũ khí, chuẩn bị đợt tấn công tiếp theo vào Diệp Thiên.