Cao Thủ Tu Chân

Chương 2976




Chương 2976

Ông ta nhớ lại cảnh tường Diệp Thiên toàn thân bị thiêu đốt bởi ngọn lủa màu lam đỏ, đó là biểu hiện của huyết khí mà cơ thể tự đốt cháy, ông ta lập tức thi triển thần thức, lục soát khắp kinh thành, cuối cùng cũng tìm được tung tích của Diệp Thiên.

Lúc này, Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt đang đứng trước cổng Tam Trung của Lư Thành với cơ thể đầy máu. Cậu nhìn tấm biển trường vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng dấy lên không ít hồi ức.

Từ nơi đây, với thân phận làm một học sinh, danh tiếng của cậu đã từng bước nổi lên, từng bước đạt tới đỉnh cao vinh quang và cuối cùng trở thành người số một thế giới. Còn lúc này, cậu đã mất đi chân lực, đây cũng là nơi cuối cùng mà cậu cảm thấy đầy hồi tưởng.

“Soạt!”

Đúng lúc này, một âm thanh giòn giã vang lên. Một bóng người xuất hiện, đáp xuống trước mặt họ, đó chính là là Thi Mạc.

“Xem ra ông đã không sao rồi!”

Nhìn thấy Thi Mạc, Diệp Thiên nhếch miệng cười, nụ cười mang theo sự chê’ nhạo.

Vừa rồi khi Thi Mạc đứng dậy, cậu đã không còn bất kỳ cảm giác gì, thậm chí còn không theo bắt kịp sự dịch chuyển của ông ta.

Giờ cậu đã yếu tới mức đó rồi.

“Để tôi xem vết thương của cậu!”

Mạc Thi không nói nhiều, chỉ cầm lấy cổ tay của Diệp Thiên, một luồng chân lực chạy dọc theo cánh tay, tỏa ra toàn thân cậu.

Một lúc sau Thi Mạc thu hồi chân lực, biếu cảm trông vô cùng khó coi.

“Sao lại như thế này chứ…”

ống ta vốn tưởng có thể giúp Diệp Thiên hồi phục vết thương, dù không được thì cũng giảm thiểu thương thế, nhưng khi kiểm tra thì ông ta phát hiện bản thân đã bất lực thật sự rồi.

Các cơ quan trong cơ thể của Diệp Thiên đã bị phá hủy toàn bộ. Giờ có thể cử động được là hoàn toàn dựa vào một cơ thể bình thường đầy tàn tích của mình. Đó cũng là đốm lửa cuối cùng, mặc dù có thể để lại chút hơi âm nhưng chẳng được bao lâu nữa.

“Cơ thể tôi thế nào tôi tự biết, không cần tốn công sức!”

Diệp Thiên cười đầy tiêu sái: “May mà Thiên Luân không còn giở trò được với địa cầu nữa, sứ mệnh cuối cùng của tôi cũng coi như được hoàn thành rồi!”

Cậu vừa nói thì ánh sáng trên ngón tay cũng xuất hiện. Một bông màu kỳ lại màu đen trắng xuất hiện trong bàn tay cậu.

Đây là hoa Bạch Ám, tôi muốn dùng để luyện Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết rồi cứu Tiểu Ảnh, nhưng giờ xem ra tôi không làm nổi rồi!”

“Tôi là em trai của Tứ Tượng Thần Quân, tôi biết ông có thể luyện được một phần của Tứ Tượng Chuyển Luân Quyết, mặc dù chưa là toàn bộ nhưng tôi nghĩ kết hợp với bông hoa này, có lẽ ông có thể giúp hồi phục thần hồn của cô ấy!”

Cậu nói xong bèn giao lại bông hoa Bạch Ám cho Thi Mạc với ánh mắt khẩn cầu.

“Cô ấy, nhờ cả vào ông!”

“Tôi ở Lư Thành hai ngày rồi quay lại thủ đô thăm cô ấy vừa hay có thể nói lời tạm biệt!”

Thi Mạc cầm bông hoa trong tay khẽ run rẩy. Một lúc sau, bao lời muốn nói chỉ được thay bằng một tiếng thở dài. Ồng ta biết, với tình huống này, Diệp Thiên đã không còn lựa chọn nào khác.

“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu Tiểu Ảnh mà cậu nói tới!”