Cao Thủ Tu Chân

Chương 2967




Chương 2967

Từng tế bào của Diệp Thiên phát ra tiềm năng của cơ thể cậu.

Cậu nhìn Thiên Luân, đôi mắt nheo lại. Hai tay cậu đồng thời siết mạnh, hai luồng lốc xoáy phát ra từ hai quyền đánh với khí tức hủy diệt đổ ập tới.

Tam Tuyệt Quyền chiêu thứ năm Thôn Nhật Nguyệt.

Tam Tuyệt Quyền chiêu thứ sáu Vãn Thiên Khuynh.

Lần này, Diệp Thiên hai tay đồng loạt xuất chiêu với ngọn lưa màu lam đỏ cháy tới cực điểm giống như hai con rồng lửa cùng gầm gừ và quét ngang không gian.

Những nơi chúng đi qua, ma khí màu đen đều bị bốc hơi. Không gian vốn bị khóa chặt lúc này tạo ra hai đường đi lớn khiến cho mặt trời có thể chiếu xuống, ánh sáng rực rỡ rải rắc khắp Lư Thành.

Cảm nhận được luồng khí tức có thể hủy diệt vạn vật trước mặt, Thiên Luân bèn đanh mặt. Gã hừ một tiếng, trường đao màu đen trong tay hắn được siết chặt.

Gã cong gối như trong tư thế hơi khom người, hai tay cầm trường đao kéo về sau tạo thành một biên độ cực lớn.

“Tu La Luyện Ngục Trảm!”

Một đường đao hình bán nguyệt quét mạnh tới trong phạm vi hàng trăm thước tạo thành một vệt dài. Vô số ma khí màu đen lúc này cũng thuận theo nó giúp cho trường đao càng sáng hơn, to hơn và trở nên cứng cáp hơn.

Hai quyền lửa gầm gừ cũng lao lên, va chạm mãnh liệt với đao quang màu đen kia.

“Rắc!”

Lần này, không hề có sự va chạm với sức mạnh kinh người, không hề có sự giằng co. Khoảnh khắc quyền lửa vào đao quang va chạm, cả hai đều nổ tung, hóa thành mảnh vụn bay trong không trung.

Diệp Thiên lại nôn ra máu, tiếp tục lùi về sau một bước. Lần này, biểu cảm của Thiên Luân cũng đã biến đổi, gã lùi ra xa hàng chục thước, máu phun ra từ

miệng bắn trong không gian.

Gã đã bị thương rồi!

“Không thể nào?”

Thiên Luân nhìn máu bắn trong không gian với ánh mắt không dám tin.

Diệp Thiên đốt cháy cơ thể để có được lực chiến đấu, điều đó đủ để khiến gã thấy kinh ngạc rồi. Thật không ngờ, lúc này lực chiến đấu của Diệp Thiên còn có thể mạnh tới như vậy.

Giờ gã đã cảm nhận được bản thân thật sự giống một con mồi bị một con dã thú khủng khiếp bám sát, không chịu buông và thậm chí là sẽ nuốt gọn gã.

“Keng!”

Đủng lúc này tiếng kiếm vang lên.

Khi Thiên Luân hoàn hồn, ngước nhìn thì đồng tử co lại. Trong tay Diệp Thiên, một thanh trường kiếm màu đen cổ xưa đột nhiên xuất hiện. Vô số sấm sét lan ra trên bầu trời. Sức mạnh của sấm chớp đã xé rách cả không gian của Lư Thành.

Người thanh niên đứng đó giống như lúc trước ở núi Tứ Tượng với thanh kiếm trong tay đang chém về phía gã.

“Là chiêu đó sao?”