Cao Thủ Tu Chân

Chương 2952




Chương 2952

“Đàn anh Diệp Thiên, cám ơn anh!”

Một lúc sau, Phệ Thiên Long Diệm được Diệp Thiên thu về, trên con phố không còn một bóng người, duy chỉ còn những làn khói xanh nhẹ bay.

Làm xong tất cả mọi chuyện, Diệp Thiên quay đầu nhìn thẳng Thiên Luân, ánh mắt rét lạnh trước nay chưa từng có.

“Thả người!”

“Ha ha!”

Thiên Luân thấy vậy, cười lớn không ngừng.

“Hay lắm, hay lắm!”

“Diệp Lăng Thiên, cậu cũng quả quyết đấy, khâm phục, rất đáng khâm phục!”

Nói xong, vẻ mặt của gã đột nhiên trở nên vô cùng giễu cợt.

“Đáng tiếc, lời của Thiên Ma Đế tôi đây, trước giờ đều chưa thành hiện thực!”

“Tôi rất muốn xem xem, người cậu quan tâm chết trước mặt cậu thì cậu sẽ có vẻ mặt gì đây?”

Nghe thấy lời này, Diệp Thiên cảm thấy không ổn, muốn phóng lên, nhưng lúc này đã muộn.

Trong lúc đó, Thiên Luân nhấc tay lên, sau đó khẽ dùng lực.

Chỉ nhìn thấy một tia máu tuôn ra, ngay trước mắt Diệp Thiên, đầu Tiếu Văn Nguyệt đã đứt rời khỏi cổ, bị Thiên Luân tàn ác xé đứt!

“Phụt!”

Mũi tên máu bay nhanh giữa không trung, cứ như vậy vẽ ra một đường vòng cung sáng chói xẹt qua trước mặt Diệp Thiên.

Tất cả những chuyện này đến quá nhanh, giống như ánh chớp tia lửa, mà Diệp Thiên, mặc dù có lòng cứu viện, nhưng khoảng cách quá xa, ngoài tầm tay với.

Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiếu Văn Nguyệt bị Thiên Luân bẻ gãy cổ, ngọc nát hương tan.

Trong nháy mắt này, mọi suy nghĩ của Diệp Thiên đều ngưng trệ, không có bất kỳ phản ứng nào, cứ ngơ ngác nhìn lên bầu trời, hình ảnh như dừng ở khoảnh khắc đó.

Mà Thiên Luân, sau khi giết chết Tiếu Văn Nguyệt, tiện tay tung ra một luồng sức mạnh mềm mại, bao lấy thi thể và đầu của Tiếu Văn Nguyệt, nhẹ nhàng bay đến rơi xuống trước người Diệp Thiên, chỉ cách cậu cỏ nửa thước.

Nhưng nửa thước này lại khiến Diệp Thiên cảm thấy giống như cách cả một thế kỷ, trong đôi mắt chỉ có khuôn mặt điềm tĩnh mang theo vài phần lạnh lùng kiêu ngạo của Tiếu Văn Nguyệt.

Từng hình ảnh tái hiện ở trong đầu Diệp Thiên, mà bản thân cậu thì chậm rãi hạ thấp người, quỳ một chân xuống mặt đất.

Tiếu Văn Nguyệt đã từng kiêu ngạo, đã từng tỏ ra cao xa vời vợi với cậu, coi thường cậu; đến sau đó thay đổi, thậm chí thà rằng không liên lạc với cậu, bằng lòng hi sinh bản thân gả đến nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm; lại ngẫu nhiên gặp mặt Tiếu Văn Nguyệt ở đại học Thủ Đô, cùng dự lễ kỷ niệm thành lập trường Tam Trung ở Lư Thành với Tiếu Văn Nguyệt, rồi khi cậu bị bom phá hủy oxy đánh trúng rơi vào trạng thái ngủ say, Tiếu Văn Nguyệt tràn đầy lo lắng tìm kiếm…

Một cảnh nối tiếp một cảnh, giống như chiếu phim điện ảnh, nhanh chóng xẹt qua trước mắt Diệp Thiên, khiến cho mạch suy nghĩ của cậu cũng rơi vào hỗn loạn, trong lúc nhất thời, hai mắt trở nên trống rỗng và đờ đẫn.

“A Thiên!”