Chương 2937
Ngọn iửa trước mặt Diệp Thiên vẫn bốc cháy hừng hực, nắm đấm lửa khổng lồ dừng cách Cổ Nguyệt Trường Hà mười mấy trượng, nhưng chưa tung ra.
CỔ Nguyệt Trường Hà biết Diệp Thiên đã ngầm cho phép ông ta nói tiếp. Ồng ta lập tức chỉ tay đến phía sau dòng thác, bông hoa Bạch Ám thoắt ẩn thoắt hiện.
“Tôi biết cậu muốn lấy hoa Bạch Ám, nhưng bây giờ hoa Bạch Ám đang ở trong “con đường lên tiên giả”, với nơi đây là hai không gian hoàn toàn khác nhau!”.
“Mặc dù cậu là đứa con sao trời của Địa Cầu, nhưng lại chưa hề đi qua không gian đó. Nếu muốn vào đó thì ít nhất phải cần thời gian nửa tháng, mà cho dù cậu có vào trong đó, muốn tìm được hoa Bạch Ám cũng phải mất một khoảng thời gian, điều này trái với mong muốn nhanh chóng cứu người của cậu”.
“Tôi lại là người duy nhất đã đi đến không gian đó, cậu chỉ cần giúp tôi giải quyết sự trấn áp của sức mạnh pháp tắc, tôi có thể vào được trong đó ngay!”.
Ánh mắt ông ta không hề né tránh, nói từng câu từng chữ: “Giao dịch mà tôi nói tới chính là việc này!”.
“Tôi có thể giúp cậu lấy được hoa Bạch Ám trong vòng một ngày. Sau lúc đó, tôi cũng sẽ dốc sức làm việc cho cậu, tuyệt đối không oán hận! Thứ tôi cần chỉ là ngày nào đó cậu bước lên con đường đến tiên giới, cậu hãy đưa tôi đến
vũ trụ trời sao cùng cậu. Tôi muốn theo đuổi cảnh giới sức mạnh cao hơn, thấy được vũ trụ ngân hà rộng lớn hơn!”.
“Để bày tỏ thành ý của mình, tôi tình nguyện giao ngọn lửa linh hồn của tôi cho cậu bảo quản. Nếu tôi có nói nửa lời dối trá, hoặc là làm chuyện gì trái với giao hẹn, cậu chỉ cần một ý nghĩ là có thế khiến linh hồn tôi nổ tung bất cứ lúc nào”.
“Ý cậu thế nào?”.
Lời nói của Cổ Nguyệt Trường Hà khiến Diệp Thiên hơi ngạc nhiên.
Trước đây đều là cậu cưỡng ép trồng hạt mầm tâm hỏa của mình vào thần phủ của đối phương, khống chế linh hồn của họ, ép họ làm việc cho mình.
Còn hôm nay, một cao thủ cực mạnh tu vi đạt đến cảnh giới sử thi cấp quân vương lại chủ động giao ngọn lửa linh hồn cho cậu. Sự trái ngược này khiến cậu cảm thấy cực kì quái lạ.
Lúc này, ngọn lửa linh hồn của Cổ Nguyệt Trường Hà đang ở cách cậu chưa tới một trượng, có thể nói quơ tay là tới, chẳng khác nào cậu đang nắm giữ sinh mệnh của ông ta trong tay. Dưới tình huống này, ông ta không thể nào nói dối được.
Im lặng trong giây lát, Diệp Thiên cân nhắc lợi hại, sau đó trong mắt bỗng lóe lên ánh nhìn tán thưởng.
“Không hổ là lão quái vật đã sống mấy trăm năm, càng không hổ là Trường Hà Kiếm Tiên trong truyền thuyết!”.
“Mặc dù trước kia ông đã tính kế tôi, nhưng tôi phải thừa nhận đề nghị của ông lúc này khiến tôi không thể từ chối”.
Trong lúc nói chuyện, cậu vươn tay ra, nẳm lấy ngọn lửa linh hồn của Cổ Nguyệt Trường Hà. Phệ Thiên Long Diệm tuôn ra từng đợt, tạo thành một chiếc lồng lửa hình cầu bao bọc bên ngoài ngọn lửa linh hồn của Cổ Nguyệt Trường Hà không chừa kẽ hở, nhốt nó ở bên trong, sau đó cùng biến mất trong thần phủ của Diệp Thiên.
“Trong vòng một ngày đưa hoa Bạch Ám đến trước mặt tôi, tôi hứa nếu hôm nào tôi tìm được đường lên tiên giới thật sự, ông nhất định sẽ là một trong những người được đặt chân lên đó!”.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, cuối cùng CỐ Nguyệt Trường Hà cũng thở phào nhẹ nhõm. Ông ta biết mình đã cược đúng.
Một lát sau, ông ta không nhiều lời, vừa bước chân ra đã đến bên dưới thác nước. Cơ thể ông ta bỗng nhiên biến mất, giống như đã đi vào một không gian khác.