Cao Thủ Tu Chân

Chương 2911




Chương 2911

Bóng hình này cao lớn, sừng sững, có thể nhìn rõ cả cơ thịt. Mái tóc dài màu đỏ của người này dựng lên như mũi tên, hốc mắt xuất hiện hai đồng tử trông vô cùng tà ma.

Hắn chỉ đứng bên trong cột sáng mà ma khí xung quanh đã bắt đầu lắng xuống thần phục hắn giống như gặp phải quân chủ đế vương vậy. Một nguồn áp lực cực lớn đổ ập xuống bốn phía. Không gian xung quanh cũng rung lên mãnh liệt như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, ba Đại Ma Vương vừa thoát chết có thể cảm nhận được rõ ràng áp lực trong mạch máu khiến bọn họ không khỏi cúi người trước bóng hình đang xuất hiện trong cột ánh sáng kia.

“Là Ma Hoàng đại nhân?”

Trong cột ánh sáng màu tối, một bóng hình xuất hiện mập mờ. Bóng hình này khiến cho ba Ma Vương cũng cảm thấy áp lực nặng nề. Đó là một loại thực lực thật sự, hơn nữa còn là cảm giác chèn ép lên từng mạch máu khiến cho bọn họ phải quỳ xuống, thần sắc tràn đầy vẻ cung kính và chân thành giống như những kẻ thuộc hạ.

“Là Ma Hoàng đại nhân?”

Ba người lập tức đồng loạt kêu lên với vẻ thất kinh và hãi hùng.

Dù vị Ma Hoàng đại nhân của bọn họ đã chết hàng nghìn năm thì lúc này cảm giác áp lực này cũng không thể nào nhầm được! Còn Diệp Thiên, chỉ khẽ nheo đôi mắt và cũng tỏ ra kinh ngạc.

Bóng hình này truyền tới ma khí mạnh tới mức trước giờ cậu chưa thấy. So với một trong tứ Đại Ma Vương kia thì đều có sự chênh lệch đáng kể. Ma khí phát ra trên người kẻ này giống như sự hủy diệt, gây chấn động cả không gian và có thể chôn vùi hết thảy.

“Ma Hoàng!”

Diệp Thiên nghe ba Đại Ma Vương còn lại lên tiếng thì khẽ tái mặt.

Bóng hình thần bí đột ngột xuất hiện này lẽ nào chính là Đại Ma Tu năm xưa?

Trong cột ánh sáng màu đen, bóng hình kia cuối cùng cũng cử động. Hắn đi trong không trung, từng bước chân đáp xuống thì cột sáng kia cũng giảm màu đi vài phần cho tới khi hắn tới trước mặt đám đông thì cột sáng kia cũng biến mất.

Lúc này mấy người đã nhìn rõ dung mạo của người này.

Đây là một người đàn ông trung niên cao hơn hai mắt, cơ thể rắn chắc, vẻ mặt khôi ngôi. Đôi mắt uy nghiêm, để râu rậm. Hắn mặc áo dài màu trắng ngà, hai tay chắp sau lưng mang cốt cách của một kẻ làm vua.

Trong đôi mắt hắn có hai đồng tử, tức là có tổng cộng bốn đồng tử trông vô cùng quỷ dị. Hắn liếc nhìn là Diệp Thiên có thể cảm nhận được từ sâu đôi mắt đó một sự tà ma cực kỳ tinh thuần.

“Chính là cậu khiến tộc loại của tôi bị thương?”

Người đàn ông trung niên mặc áo trắng nhìn Diệp Thiên chăm chăm. Khi hắn lên tiếng, trong giọng điệu thản nhiên chứa đựng sự khinh thường giống như hắn là Cửu Thiên Quân Vương còn Diệp Thiên là con sâu cái kiến do hắn kiểm soát vậy.

“Tộc người của ông á?”

Sự kinh ngạc trong mắt Diệp Thiên tan biến, thay vào đó là sự bình tĩnh. Cậu hỏi ngược lại: “Ông là cái thá gì?”

Người đàn ông trung niên khịt mũi cười lạnh lùng.

“Một con người thôi mà dám nói chuyện như vậy với bổn hoàng, to gan đấy nhỉ!”

“Có khi lúc mà bổn hoàng còn đang tung hoành khắp thế giới thì tổ tiên của cậu vẫn chưa ra đời đâu!”

Giọng điệu của hắn mang theo khí thế của vị chúa tể, căn bản không coi Diệp Thiên ra gì.