Cao Thủ Tu Chân

Chương 291: Chương 290






Biểu cảm của Phan Việt thay đổi rõ rệt, mặt mày sa sầm lại, bảy gia tộc ở Vân Kiềm là gia tộc võ thuật đã tồn tại hơn một trăm năm nay, từ thời triều đình nhà Thanh đến tận bây giờ, nhưng tuy bảy gia tộc cùng sống một nơi, nội bộ lại cấu xé lẫn nhau, chưa từng dừng lại.

Những gì Tiết trưởng lão nói đúng là sự thật.

Đại diện của năm gia tộc khác trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm đều không lên tiếng, nhưng mỗi người đều có lập trường rõ ràng, ánh mắt kiên quyết, không ai muốn nhường cỏ Ngân Lân này.

Tổ tiên của bảy gia tộc là một gia tộc chuyên về y dược, từng ghi chép về cỏ Ngân Lân chỉ có trong truyền thuyết này, chỉ là cho đến ngày nay, những con cháu của bảy gia tộc cũng chưa từng thấy bao giờ.

Không ngờ ở thung lũng hoa này bọn họ lại có thể nhìn thấy cả vườn cỏ Ngân Lân được trồng ở đây.


Một vật phẩm quý hiếm trên thế giới như vậy ai mà không muốn chứ? Nhất là cỏ Ngân Lân còn có tác dụng tăng cường thể chất và đẩy nhanh tốc độ luyện khí, điều này đối với các võ giả mà nói nó có sức hấp dẫn vô cùng lớn, có ai lại muốn bỏ qua?
Ai lấy được cỏ Ngân Lân là có thể tạo ra luồng sức mạnh mới càng mạnh mẽ hơn cho gia tộc, bất kỳ gia tộc nào, thực lực đều sẽ cao lên một bậc, đây chính là giá trị tối cao của cỏ Ngân Lân.

Mấy người đứng bên này tranh giành cãi cọ, muốn nhận được phần cỏ Ngân Lân của riêng mình, còn Ngô Quảng Phú có mâu thuẫn với bọn họ trước đó thì bọn họ căn bản đều không quan tâm.

Tuy Ngô Quảng Phú là ông lớn ở Lư Thành, một ông trùm đứng đầu thành phố, thế mà lại không là gì trong mắt bọn họ.

Là truyền nhân của gia tộc võ thuật bí mật lớn mạnh, hạng người như Ngô Quảng Phú chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi, giết chết một cách đơn giản.

Ngô Quảng Phú đưa một đám vệ sĩ áo đen đứng quanh bảo vệ những nhân viên nghiên cứu ở phía xa, và trong đó đã có vài chục vệ sĩ bị thương, rõ ràng là bị người của Dược Vương Điện và bảy gia tộc kia làm cho bị thương, nhưng anh ta cũng bất lực, đành cắn răng chờ Diệp Thiên đến.

Những người này ai nấy đều là người luyện võ cổ truyền, thực lực rất mạnh, những vệ sĩ mà anh ta thuê căn bản không thể chống lại được.

“Chị ơi, bọn họ lại muốn cướp cỏ Ngân Lân của anh Diệp, em muốn lên ngăn bọn họ lại!”.

Trong đám người dân, Cát Khắc Tú Uyển mặt mày phẫn nộ nhìn bộ dạng của những võ giả nội gia kia không khác gì quân ăn cướp, cô ta tức đến mức mặt mày đỏ gay.


Từ sau vụ Diệp Thiên ra tay giết Âm Quỷ, cứu toàn bộ thung lũng hoa, cô ta ngay lập tức trở thành fan cuồng của Diệp Thiên, coi Diệp Thiên như một vị thần, mở miệng ra là nói ‘anh Diệp, anh Diệp’.

Cô ta biết rất rõ chỗ cỏ này quan trọng như thế nào với Diệp Thiên, bây giờ nhìn thấy những người này ở đây như thể đang chia đồ của bọn họ vậy, cô ta thực sự rất khó chịu.

Cát Khắc Bác Nhã kéo cô ta đứng thẳng, dùng ánh mắt ngăn cô ta lại.

“Tiểu Uyển, đám người này đều là cao thủ của Dược Vương Điện và bảy gia tộc ở Vân Kiềm, cho dù là Dược Vương Điện hay là bất kỳ gia tộc nào trong bảy gia tộc kia đều có thực lực mạnh hơn Âm Khôi Tông của chúng ta rất nhiều, trong nội bộ bọn họ đều có một cao thủ ở cảnh giới chí tôn võ thuật làm chủ, chuyện này chỉ có thể đợi ‘anh ấy’ đến giải quyết, chúng ta không làm gì được đâu!”.

Giọng nói của Cát Khắc Bác Nhã nhỏ nhẹ, cố tình nén giọng xuống, những người này ai nấy đều có thực lực rất mạnh, gia thế khủng, cô ta cho rằng kể cả mạnh như Diệp Thiên khi đối mặt với tám thế lực lớn này e rằng cũng phải kiêng dè.

Dù sao đó là những người đại diện cho tám vị chí tôn võ thuật cơ mà!
Tuy giọng nói của Cát Khắc Bác Nhã rất nhỏ, nhưng cao thủ ở đó đã có người nghe thấy giọng của cô ta.

Phan Việt, người đại diện của nhà họ Phan đột nhiên quay đầu qua, nhìn thẳng vào Cát Khắc Bác Nhã.

“Cô bé, tu vi của cô tốt đấy, còn trẻ mà đã đạt đến thực lực của cấp tông tượng, chắc là đệ tử của Âm Khôi Tông đúng không?”.

“Anh Diệp mà cô vừa nói là chủ nhân của vườn cỏ này sao?”.


Bị Phan Việt phát hiện, Cát Khắc Bác Nhã thầm kinh ngạc, trong lòng thán phục những cao thủ này.

Cô ta đang định trả lời, thì Cát Khắc Tú Uyển ở bên cạnh lại hét to.

“Đúng thế, anh Diệp Thiên chính là chủ nhân của chỗ cỏ này, đồ khốn các người lại muốn cướp đồ của anh ấy, chờ anh ấy đến nhất định sẽ dạy cho các người một học!”.

“Các người cứ chờ đi, chờ anh ấy đến, anh ấy sẽ đánh cho các người gục hết!”.

“Anh ấy còn một cái tên nữa, gọi là Diệp…”.

Cô ta đang định nói ra biệt danh của Diệp Thiên, Cát Khắc Bác Nhã lại nháy mắt ngăn lại.

Nhưng lúc này biểu cảm của những người của Dược Vương Điện và bảy gia tộc ở Vân Kiềm đều trầm xuống!