Cao Thủ Tu Chân

Chương 2905




Chương 2905

Một giây sau ma lực truyền âm rót vào tai của Cuồng Bộc Ma Vương và Bạo Viêm Ma Vương. Đó chinh là Bôn Lôi Ma Vương.

Hai người nghe xong lập tức hội ý đi theo Bôn Lôi Mà Vương và cùng cung kính hành lễ với Diệp Thiên.

“Nghe lời dặn dò của các hạ chúng ta lập tức khởi hành thôi!”

Tam đại ma vương khẽ cúi người. Khi Diệp Thiên không để ý thì bọn họ để lộ ra vẻ âm sầm.

“Hừ đúng là loài người ngu ngốc, đợi đến khi tới được kết giới Hoang Vực thì cũng là nơi chôn sống của cậu thôi!”

Trên không trung, tam đại Ma Vương cúi đầu hành lễ với Diệp Thiên, cảnh tượng đó khiến cho đám quái vật yêu ma vốn kinh hãi giờ càng thêm tuyệt vọng.

Con người này mạnh tới như vậy thì hang ma phương Tây chẳng phải là để mặc cho cậu ta xới tung cả đất trời sao?

Diệp Thiên với sắc mặt bình tĩnh, liếc nhìn ba vị ma vương và thản nhiên cười.

“Được! Đợi tôi xử lý xong việc ở đây thì chúng ta lập tức khởi hành!”

Ba ma vương nghe thấy vậy thì khựng người, cảm thấy kỳ lạ: “Không biết các hạ còn chuyện gì cần phải xử lý?”

Đôi mắt Diệp Thiên vẫn vô cùng thản nhiên: “Trước đó tôi từng nói phải rửa máu cho Đông Ma Vực. Cụ Phong Ma Vương chỉ là người đầu tiên mà thôi!”

Vừa dứt lời, cậu siết năm ngón tay, ngọn lửa lập tức bùng lên, kéo dài trong không gian tạo thành một con rồng lửa dài hàng trăm thước nuốt gọn ma cung.

Hàng nghìn hàng vạn yêu ma quái vật lúc này đều bị bao trùm bởi ngọn lửa. Tiếng kêu thảm thiết vang lên xé rách bầu trời, rồi tất cả hóa thành hư không.

Đối với những kẻ này, Diệp Thiên không hề cảm thấy lưu luyến. Hang ma phương Tây rộng lớn đối với đám quái vật yêu ma mà nói thì con người là loại vật giúp chúng chơi đùa vừa rẻ lại vừa vui. Nếu như không phải thực lực của cậu đủ mạnh thì lúc này người bị sỉ nhục,

đánh bại đã là cậu rồi.

Khi cậu chiến đấu với Cụ Phong Ma Vương, đám yêu quái này có ai mà không nhìn thấy nhát đao cậu chém xuống hắn chứ?

Đám người ở Đông Ma Vực có mặt này, chẳng có ai là vô tội cả, phải giết hết. Nhìn thấy hành động của Diệp Thiên, ba ma vương đều đanh mặt, trong lòng bỗng trở nên nặng trĩu.

Ngọn lửa mà Diệp THiên kiểm soát đúng là quá quỷ dị. Cụ Phong Ma Vương chính là kẻ đã chết dưới ngọn lửa này. Còn Diệp Thiên thì không buồn quan tâm tới suy nghĩ của ba ma vương. Cậu quay người, lập tức bước tới người phụ nữ xinh đẹp đang bị luồng sáng màu đỏ đâm bao trùm bảo vê.

“Giải quyết xong rồi. Từ ngày hôm nay, cô không cần phải phục tùng đám ma quái này nữa!”

“Là con người thì nên có sự tôn nghiêm của một con người!”

Cô gái xinh đẹp nhìn chăm chăm vào mái tóc bạch kim tung bay của Diệp Thiên, đôi mắt trở nên dao động và dịu dàng hơn.

Một giây sau cô gái quỳ xuống trước Diệp Thiên.

“Cảm ơn đại nhân đã cứu tôi thoát khỏi địa ngục!”

Không sai. Cuộc sống năm mươi năm qua ở hang ma phương Tây không khác gì là địa ngục. Nếu như không phải cô gái vẫn giữ được khát vọng có thể thoát ra thì có lẽ đã sớm không kiên trì nổi mà lưa chon kết thúc cuôc đời mình