Chương 2899
Năm ngón tay Diệp Thiên siết chặt, thu hồi một phần tư của Ma Như Ý. Ánh mắt cậu bá đạo như chứa đựng cả đất trời và nhìn Cụ Phong Ma Vương với vẻ khinh thường.
Lúc này,Cụ Phong Ma Vương đã đứng ngây tại chỗ, nhìn cánh tay bị chặt đứt của một với vẻ thất thần, không nói nên lời.
Tới bây giờ, hắn vẫn khó có thể tưởng tượng được những gì xảy ra. Bản thân hắn đã triệu gọi áo giáp Ma Hoàng phòng ngự của hang ma phương Tây nhưng trong nháy mắt vẫn bị cũng đã bị Diệp Thiên chém đứt cánh tay được bao phủ bởi lớp áo giáp. Nhát kiếm của Diệp Thiên với uy lực kinh người, đến ngay cả lớp phòng ngực của áo giáp Ma Hoàng cũng không là gì.
Thuộc hạ của hắn đã sớm bị dọa sợ tới mức mềm nhũn người, rất nhiều yêu ma quỷ quái đều liếc nhìn qua hướng khác, không dám nhìn trực diện vào Diệp Thiên, chỉ cảm thấy lúc này trên người cậu đang phát ra ánh sáng vàng chói mắt hàng vạn trượng hơn cả ánh mặt trời.
Bọn họ đi theo Phong Cụ Ma Vương không biết bao lâu mà chưa bao giờ thấy Phong Cụ Ma Vương bị thê thảm như vậy.
“Con người kia, cậu dám đoạt Ma Như Ý?”
Phong Cụ Ma Vương kinh động, sau khi khựng người thì mới phản ứng lại. Hắn ngước nhìn Diệp Thiên, mắt long lên sòng sọc, từng tia máu hằn rõ, thần sắc như phát điên.
“Trả lại Ma Như Ý cho tôi!”
Cánh tay còn lại của hắn nhấc lên, bàn tay với những cái vảy màu đen kịt quét tới chộp lấy Diệp Thiên như muốn đòi lại Ma Như Ý.
Ma Như Ý là phá bảo tu luyện của hắn, đại diện cho ma lực và sức mạnh gốc rễ của hắn. Một khi bị mất đi Ma Như Ý thì hắn sẽ mất đi nguồn sức mạnh, rất nhiều kỹ pháp thần thông không thể nào sử dụng, sức chiến đấu cũng bị giảm sút, dù hắn có là Cụ Phong Ma Vương thì cũng sẽ trở thành trò cười trong hang ma phương Tây, giang sơn Đông ma của hắn sẽ không thể ổn định được nữa.
“Tôi từng nói rồi, Ma Như Ý tôi thu giữ!”
Diệp Thiên với ánh mắt vô tình, khi Cụ Phong Ma Vương giơ tay lên thì kiếm quang trong tay cậu khẽ nhấc lên.
“Vụt!”
Một vạt máu bắn ra, cánh tay còn lại của Cụ Phong Ma Vương một lần nữa phun ra máu màu đen và cũng bị cắt đứt.
Trước sau chưa tới mười nhịp thở. Một trong tứ đại Ma Vương đã mất đi cả hai cánh tay giống như một con chó bị thương. Cảnh tượng này, bất kỳ quái vật yêu ma nào trong đám hang ma phương Tây cũng đều nhìn thấy và cảm thấy ớn lạnh.
Và điều khiến người ta kích động và hoang mang nhất đó là cô gái xinh đệp thuộc về hắn được Diệp Thiên bảo vệ trong một lớp bảo vệ màu đỏ khẽ dao động đôi mắt nhìn về phía Cụ Phong Ma Vương với hai cánh tay bị đứt giống như cảm thấy bản thân đang nằm mơ.
Tất cả những gì xảy ra trước mắt đều quá mức chân thật. Cô gái đã sống trong ác mộng năm mươi năm, vốn tưởng cơn ác mộng này sẽ tiếp tục diễn ra cho tới khi chết. Nhưng hôm nay, người thanh niên giống như chiến thần này đã giáng thế, đánh bại Cụ Phong Ma Vương mà trước giờ cô gái luôn coi hắn là kẻ vô địch.
Cảnh tượng này, cô gái không biết đã mơ mộng biết bao nhiêu lần. Nhưng cô gái biết đó chỉ là huyễn hoặc, nào ngờ ngày hôm nay, huyễn ảo đã trở thành sự thực.
Cô gái khẽ dao động đôi mắt nhìn về người đàn ông đang đặt một tay sau lưng, tay còn lại đang cầm kiếm quang. Hóa ra, thế giới này thật sự có những anh hùng có đủ khả năng vận chuyển càn khôn.
Mà người anh hùng cái thế này còn cùng là người như cô gái. Một con người thật sự, đã chặt đứt hai tay của Cụ Phong Ma Vương. Thế nhưng dường như Diệp Thiên không chỉ dừng lại ở đó. Ánh mắt cậu trở nên lẫm liệt, giọng nói vang lên như tử thần. Cậu tuyên bố: