Cao Thủ Tu Chân

Chương 2862




Chương 2862

“Đại nhân, cầu xin cậu tha cho tôi, tôi thật sự không muốn chết!”.

Giọng nói nó vô cùng thành khẩn, cơ thế cũng đang run rẩy kịch liệt, rõ ràng vô cùng sợ thứ gọi là mười vương điện đó.

Lúc nó nhắc tới mười vương điện, nó âm thầm quan sát vẻ mặt Diệp Thiên. Diệp Thiên có thể dễ dàng giết chết mười bảy con yêu thú bọn chúng, rõ ràng thực lực cũng cao hơn cảnh giới sử thi cấp tướng. Nhưng theo nó thấy, cậu vẫn còn một khoảng cách không nhỏ so với mười vương điện. Nó rất muốn biết, sau khi nghe tới mười vương điện, Diệp Thiên sẽ phản ứng như thế nào.

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ dao động, chốc lát sau, cậu bỗng nhếch miệng cười.

Trên mặt cậu không hề có vẻ kinh ngạc, không hề có vẻ kiêng dè, ngược lại hiện ra sự hứng thú.

“Sáu yên điện, bốn ma vương?”.

“Thú vị đấy!”.

Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào yêu thú đầu hươu, giọng nói bỗng hạ thấp xuống.

“Mày nhất định phải đưa tao tới tầng thứ nhất, mày không có tư cách thương lượng với tao!”.

“Mày không muốn đến tầng thứ nhất, sợ mất mạng ở nơi đó. Nhưng nếu mày từ chối đưa tao đi, tao sẽ giết luôn mày ở đây!”.

Yêu thú đầu hươu nghe xong, vẻ mặt khó coi vô cùng. Nhưng một bên là nơi cấm kị trong hang ma phương Tây, một bên là kẻ như ma vương giết người, nó không thể lựa chọn.

‘UI”.

Đúng lúc đó, Lí Thanh Du vốn ngủ say đột nhiên mở mắt ra.

Cô ta ôm đầu, cảm thấy toàn thân mềm nhũn yếu ớt, hai tay hai chân đều tê dại, đầu kêu ong ong, vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

Lúc cô ta tỉnh lại, Kỷ Nhược Yên ở bên cạnh cũng nhăn mày, sau đó chớp mắt, ngồi dậy.

Hai người ngồi sát vai nhau, đưa mắt nhìn nhau. Giây lát sau, bọn họ đều nhìn thấy quần áo người kia đã rách tả tơi, bỗng hét lên thất thanh, hồi ức kéo tới như thủy triều.

“Các cô tỉnh rồi à?”.

Một giọng nói bình thản mang theo chút áy náy vang lên từ bên cạnh.

Hai người đồng thời quay đầu lại, đối diện với đôi đồng tử đen láy sâu sắc.

Diệp Thiên nhìn hai người họ, ánh mắt khẽ dao động. Hai người cũng ngồi im tại chỗ, đôi mắt dán chặt lên người Diệp Thiên. Ba người cứ vậy nhìn nhau, không khí nhất thời trở nên ngưng đọng, không ai nói chuyện.

Bầu không khí im lặng kéo dài khoảng một phút, sự do dự trong mắt Diệp Thiên bỗng lui đi, giọng nói to rõ vang lên.

“Chuyện trước kia tôi không biết giải thích thế nào, chuyện đã xảy ra rồi, tôi cũng không muốn giải thích nữa”.

“Các cô cần bù đắp thế nào, tôi sẽ cố hết khả năng. Nhưng tôi không muốn lừa các cô, tôi không có tình cảm nam nữ đối với các cô, ít nhất bây giờ thì không”.