Cao Thủ Tu Chân

Chương 2856




Chương 2856

Bọn họ chịu đựng “cơn mưa bão” trước nay chưa từng có. Quá trình này kéo dài gần nửa ngày mới dừng lại, ma khí xung quanh vẫn cuồn cuộn, che phủ ba người họ, không cho bất cứ yêu thú nào có thể đến gần.

Cuối cùng Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên không chịu được nữa, ngất xỉu hôn mê. Sau khi Diệp Thiên phát tiết hết sự nóng bức trong cơ thể, vẻ điên cuồng trong mắt dần tan đi, khí tức thô bạo trên người cũng lắng lại, trở thành một vũng nước đọng.

Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, Phệ Thiên Ma Lực trong người bắt đầu hấp thu ma khí ở xung quanh một cách điên cuồng hơn, tốc độ nhanh hơn trước kia gấp đôi.

Từng luồng ma khí đen nhánh len vào mỗi một ngóc ngách trong cơ thể, mỗi một tế bào đều nhận được sự gột rửa và tẩm dưỡng của ma khí. Số ma khí này là vật chí âm chí tà trong đất trời, nếu kết hợp với cơ thể người sẽ thay đối kết cấu của người đó. Thế nhưng lúc này, số ma khí này đi vào cơ thể Diệp Thiên, không những không làm ảnh hưởng đến hình dạng vốn có của cơ thể cậu, ngược

lại còn trờ thành chất dinh dưỡng lớn nhất cho Phệ Thiên Ma Lực, giúp Phệ Thiên Ma Lực dần dần lớn mạnh thêm. Khí tức của Diệp Thiên cũng trở nên dồi dào sôi sục hơn, khiến cho đất trời chấn động…

Cạnh một ngọn núi không biết tên, một con yêu thú mình người đầu ưng ngồi khoanh chân dưới đất, ma khí lượn lờ xung quanh người hắn. Theo sự vận chuyển công pháp của hắn, từng luồng ma khí cũng bị hắn hút vào trong cơ thể, giúp tu vi hắn tăng lên.

Giây lát sau, hắn bỗng nhiên mở mắt ra.

“Chuyện gì thế kia?”.

Hắn cảm nhận được rõ ràng, sô’ ma khí vốn nên bị hắn hấp thu vào trong cơ thể đang rời khỏi hắn với tốc độ đáng kinh ngạc, bay theo một hướng khác. Dù

hắn vận chuyển công pháp điên cuồng hấp thu, nhưng số ma khí đó giống như được thứ gì đó lôi kéo, vẫn hội tụ về một phương hướng mà không gặp trở ngại nào.

“Khốn kiếp, sao lại như vậy?”.

Hắn vốn là yêu thú sinh ra nhờ ma khí, ma khí là căn nguyên để hắn tu luyện, ai cướp mất ma khí cũng tức là chặn đường sống của hắn.

Hắn lập tức bay lên, men theo hướng ma khí tụ về.

Chuyện như vậy cũng xảy ra ở những nơi khác trong hang ma phương Tây, không dưới mười hai con yêu thú đều xuất phát về nơi ma khí cuộn trào.

Mà người gây ra mọi chuyện là Diệp Thiên một tiếng đồng hồ sau mới chậm rãi mở mắt.

Lúc này, ma khí xung quanh Diệp Thiên đã biến mất, toàn bộ bị cậu hút vào trong cơ thể. Da dẻ cậu khôi phục lại màu trắng sáng, màu đỏ trong mắt dần lui đi, con ngươi đỏ sẫm cũng lấy lại màu đen của trước kia, chỉ là mái tóc bạc thì vẫn như vậy.

Cậu nắm bàn tay, xương cốt kêu lên răng rắc. Chốc lát sau, cậu giơ tay tung ra một chưởng, một dòng khí màu đen xao động lan ra từ lòng bàn tay cậu, thoáng chốc xuyên qua khoảng cách ba trăm mét, phá hủy hết tất cả sự vật trước mặt cậu, trước người cậu cũng hiện ra một đống phế tích vỡ vụn.

Trước kia, Diệp Thiên dùng Lãm Thiên Kích mới có sức phá hoại như vậy, còn bây giờ, cậu chỉ tùy tiện vung tay đã có uy lực lớn đến thế.

“Phệ Thiên Huyền Lực, không, phải gọi là Phệ Thiên Ma Lực, đã xảy ra thay đổi về chất, tiến cao thêm một bậc!”.

Cậu lẩm bẩm, không ngờ ma khí có thể dồn người ta vào chỗ chết, hủy hoại tâm trí của người khác trong hang ma phương Tây lại trở thành chất dinh dưỡng đại bổ cho cậu.