Cao Thủ Tu Chân

Chương 2853




Chương 2853

“Nhưng các cô muốn rời khỏi nơi này thì phải biết tọa độ vị trí chính xác của lối ra. Tôi có thể tìm được lối ra, nhưng tôi có việc quan trọng phải làm, các cô có thể tự mình tìm lối ra rời khỏi đây”.

“Vị trí tọa độ lối ra cách nơi này mười dặm về hướng Đông Nam”.

Cậu nói xong cũng không quan tâm bọn họ phản ứng thế nào, nhẹ nhàng xoay người đi vào sâu trong rừng.

Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên nghe vậy đều sững sờ, sau đó hai cô gái không hẹn mà cùng đi theo sau Diệp Thiên, bước theo bước chân cậu.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Kỷ Nhược Yên không khỏi lắc đầu. Đối đầu với đám bọ cạp, bọn họ đã liều

Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn lại, kì quái hỏi: “Các cô còn không mau đi tìm lối ra đi, đi theo tôi làm gì?”.

Kỷ Nhược Yên hơi né tránh ánh mắt, có vẻ như ngại mở miệng, nhưng Lí Thanh Du thì nói thẳng: “Đế Vương, chúng tôi muốn đi cùng cậu, đợi cậu làm xong việc rồi cùng cậu trở ra”.

“Khoảng cách từ đây tới lối ra là mười dặm, nghe có vẻ không xa, nhưng nơi này là hang ma phương Tây, mỗi một bước đều cực kì hung hiểm, khoảng cách mười dặm này đủ để chúng tôi chết vô sô lân rồi .

“ở một nơi thế này, với thực lực của hai người chúng tôi thì thật sự không chắc có thể tự mình rời đi”.

Lúc này, Lí Thanh Du buông bỏ tất cả sự cao ngạo của Thanh Du Tiên Tử, biểu hiện vô cùng thành khẩn, không hề có chút giả tạo, ánh mắt nhìn Diệp Thiên mang theo vẻ cầu xin.

Con đường tu luyện quả thật phải vượt mọi chông gai, không sợ bất cứ nguy hiểm khó khăn nào, nhưng cũng phải có nhận thức và định vị chính xác về thực lực bản thân. Nếu mù quáng xông lên, tự cho mình tài giỏi, kết quả không phải là tiến cao hơn, mà sẽ là hủy

ở hang ma phương Tây, ngay cả một cô gái lạnh lùng cao ngạo như Lí Thanh Du cũng không thể không thừa nhận, chỉ có dựa vào Diệp Thiên thì bọn họ mới có thể sống sót.

“Đi theo tôi?”.

Diệp Thiên nhíu mày, đương nhiên cậu biết nơi này cực kì hung hiểm, khoảng cách mười dặm cũng có thể rơi vào nguy hiểm trùng trùng, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng người.

Nhưng cậu lại không muốn dẫn Lí Thanh Du và Kỷ Nhược Yên theo. Cậu còn phải đi tìm hoa Bạch Ám, đi đến nơi sâu nhất trong hang ma phương Tây đầy nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn phía ngoài hang ma phương Tây này gấp trăm nghìn lần.

Cậu dừng một lúc rồi mới nói: “Bây giờ tôi phải đi đến nơi sâu nhất trong hang ma phương Tây, ở đó ẩn chứa nguy hiểm ở mức nào tôi còn không biết”.

“Nếu các cô đi theo tôi, tôi không thể bảo đảm trăm phần trăm bảo vệ được các cô chu toàn, muốn đi hay ở các cô tự mình suy nghĩ đi”.

Cậu nói xong thì đi tiếp mà không ngoảnh đầu lại, không quan tâm hai người họ nữa.

Hai cô gái chần chừ vài giây, sau đó nhìn nhau gật đầu, rồi cất bước theo sát Diệp Thiên.

Dù bây giờ có phải đi đến nơi nguy hiểm hơn, nhưng có Diệp Thiên khiến bọn họ cảm thấy như có được sự bảo vệ tốt nhất.

Diệp Thiên có hai người con gái xinh đẹp tuyệt sắc theo sau, đi trong hang ma phương Tây lại mang một cảm giác khá đặc biệt. Ba người đi về phía trước khoảng ba cây số, Diệp Thiên bỗng dừng chân, hai cô gái cũng theo đó nhìn tới phía trước, vẻ mặt kinh hãi.

Khu rừng phía trước tràn ngập khói đen, lượn lờ giữa những cây đại thụ chọc trời, hình thành một không gian khép kín. Dù bọn họ ở cách xa mấy chục trượng cũng có thế cảm nhận được một sự dao động tà ác, lạnh lẽo đang lan tràn ở phía trước.

“Đây là…”, Lăng Uyên Thần Kiếm trên tay Lí Thanh Du dường như có cảm ứng, bắt đầu rung lên mãnh liệt, phát ra kiếng kêu vang.