Chương 2838
Sau khi nói xong, ánh mắt của bà liền quét sang Hoa Lộng Ảnh đang ngủ say, cả hai người phụ nữ này đều vô cùng xinh đẹp, khí chất cao quý, khôn ngoan và đoan trang, bọn họ là những người phụ nữ tuyệt phẩm.
“Không biết là liệu Thiên Nhi có thể xử lý tốt mối quan hệ giữa Tiểu Ảnh và Tiểu Vũ trong tương lai hay không!”
Ngay cả trong tình huống này, Thi Tú Vân vẫn không thể không nghĩ về chuyện chung thân của Diệp Thiên.
Trong tiểu thế giới, băng nguyên phía bắc, trên núi Băng Linh của Tam Nhất Môn, có một nhóm người đang đứng trên đỉnh núi Băng Linh, trước cổng Tam Nhất Môn.
Bọn họ không phải người của Tam Nhất Môn, trên người mặc đồi của Tứ Tượng Tông, người đứng đầu dáng hơi khom, tóc bạc và khuôn mặt nhăn nheo, đó chính là đại trưởng lão của Tứ Tượng Tông, Thi Mạc! Thi Mạc nhìn thấy Tam Nhất Môn trống không trước mặt, không khỏi nhíu mày.
Các tinh nhuệ do Tứ Tượng Tông phái đến trước đó đã tìm kiếm Tam Nhất Môn nhưng không thấy được bất kỳ dấu vết hữu ích nào, Thi Mạc cảm thấy có điều gì đó không ổn nên mới đích thân đến đây.
Tuy ông ta không phải là người tu luyện sức mạnh tinh thần, nhưng khi tu vi tăng lên thì sức mạnh tinh thần cũng sẽ dần trở nên mạnh mẽ hơn, Thi Mạc không thể sử dụng sức mạnh tinh thần để tấn công, nhưng sức mạnh tinh thần của ông ta lại giống như một tấm lưới lớn, bao phủ toàn bộ Tam Nhất Môn.
Theo cảm nhận của ông ta, hiện tại trong Tam Nhất Môn không còn bất kỳ ai, ngooại trừ bọn họ, Tam Nhất Môn khổng lồ giống như một bóng ma đi tới tòa nhà trống vậy, vô cùng quỷ dị.
“Đại trưởng lão, chúng ta đã liên tục tìm kiếm sáu lần rồi, đúng là không có một bóng người nào trong Tam Nhất Môn, cũng không có dấu vết của trận chiến hay sự hủy diệt!”
Một cao thủ hoàng cấp đỉnh cao của Tứ Tượng Tông nhanh chóng chạy tới, cúi đầu trước mặt Thi Mạc báo cáo.
“Biết rồi!”
Thi Mạc xua tay: “Đi thôi, chúng ta trở về môn phái!”
Mọi người nhận lệnh xong liền theo sau Thi Mạc, định dùng chân lực điều khiển thuyền nổi về lại Tứ Tượng Tông, nhưng ngay lúc này, Thi Mạc đột nhiên vung tay lên.
“Đợi đã!”
Mọi người liền cảm thấy khó hiểu, chỉ nhìn thấy Thi Mạc đang đi nhanh đến con đường núi bên cạnh Tam Nhất Môn, sau đó ngồi xổm trước một bông sen tuyết.
Thi Mạc nhìn chằm chằm vào bông sen tuyết một lúc, sau đó đưa tay ra chạm nhẹ vào cánh sen tuyết.
Ngay lúc đầu ngón tay chạm vào cánh hoa, bông sen tuyết giống như một tác phẩm điêu khắc bằng băng vỡ vụn, lập tức hoá thành bột bụi.
Thi Mạc không quan tâm đến những thứ này, chỉ nhìn vào phần rễ của cây sen tuyết, đồng tử lập tức co rút lại.
Những người còn lại đều cảm thấy rất kỳ lạ, bọn họ đều bước tới, chỉ thấy chỗ rỗng ở gốc hoa sen tuyết có một luồng khí đen chậm rãi tràn ra, sau đó tan biến trong gió tuyết.
Tất cả mọi người đều không cảm nhận được khác biệt nào, quay đầu nhìn Thi Mạc, nói với vẻ kỳ quái: “Tiền bối, có chuyện gì sao?”
Thi Mạc không trả lời, chỉ giơ ngón tay lên lướt qua khí đen sắp tiêu tán.