Chương 2815
“Ranh con họ Diệp, cậu có biết mình đang nói những gì không?”
Ánh mắt ông ta lóe lên, vô cùng lạnh lùng.
Ông ta thân là gia chủ nhà họ Cố hiện tại, cả Tây Ảu này cũng đều kính trọng, rất nhiều người đều đều kính nể ông ta ba phần, rất nhiều thanh niên anh tuấn Tây Âu gặp ông ta cũng phải cúi người hành lễ.
Nhưng Diệp Thiên dường như lại chẳng coi ông ta ra gì, không chỉ muốn ông ta đến trước mộ Tiêu Tường ba lạy chín vái, mà còn nói như vậy mới đồng ý tha cho nhà họ Cố một mạng, giọng điệu như vậy như thể nhà họ Cố trong mắt cậu chẳng qua chỉ trở tay đã nghiền nát, giọng điệu phách lối, quả thực khiến người ta không nói nên lời.
Nhìn khắp Tây Âu, ông ta cũng chưa từng thấy người trẻ nào như Diệp Thiên, dám bất kính với nhà họ Cố.
“Tôi nói vẫn chưa rõ sao?”
Diệp Thiên tựa vào ghế dài, hai tay thoải mái gác trên lưng ghế, ánh mắt liếc nhìn.
“Sở dĩ tôi cho ông lựa chọn, là vì nể mặt dì Tiêu, nếu không phải vì dì Tiêu, thì ngay cả cơ hội lựa chọn ông cũng chẳng có đâu!”
“Bây giờ rất đơn giản, nhà họ Cố sống hay tận, chỉ cần một suy nghĩ của Ông!
Diệp Thiên giống như đang kể một câu chuyện rất bình thường, như thể hoàn toàn không biết bản thân đang chọc vào quái vật khổng lồ hoành hành Tây Âu này.
“Thú vị đấy!”
Cố Bân nhìn Diệp Thiên chằm chằm, tức giận đến bật cười, khẽ lắc đầu nói: “Không ngờ người trẻ tuổi Hoa Hạ bây giờ, nói chuyện không suy nghĩ trước sau, đều là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
“Nhóc con, tôi cũng không đấu võ mồm với cậu nữa, cậu muốn dùng mấy chuyện không đâu để nâng cao khí thế của mình thì tùy cậu!”
“Tôi đơn giản nói với cậu, chuyện kết hôn của Giai Lệ, chúng tôi đã đĩnh cho nó rồi, bối cảnh gia đình đối phương giống như nhà họ Cố tôi, đều là gia tộc lớn của Tây Âu!”
“Nếu cậu cảm thấy bản thân có bản lĩnh đến vậy, thì cậu có thể đợi ba ngày sau!”
Cố Bân cười lạnh, khẽ hừ ra tiếng: “Ba ngày sau, là đại thọ bảy mươi của ông nội Giai Lệ, đến lúc đó đối tượng đính hôn của nó cũng sẽ đến thăm mừng, lúc ấy nếu cậu vẫn cứng đầu muốn ở bên cạnh Giai Lệ, thì tự khắc sẽ có người đến kiếm chuyện với cậu!”
“Cậu thật sự có gan thì cứ để tôi xem thử xem sao!”
Diệp Thiên trong lòng ông ta với sớm đã trở thành một tên ngông cuồng không có não, chỉ biết u mê làm liều.
“Ba ngày sau sao?”
Diệp Thiên nghe vậy, khẽ nhếch miệng cười.
“Xem ra ông đã ra quyết định rồi, rất tốt, nhà họ Cố còn ba ngày tồn tại nữa!”
“Ba ngày sau, đại thọ Cố Hoài Cổ, tôi sẽ để ông xem một màn “diễn xuất” đặc sắc trước nay chưa từng có, đế linh hồn dì Tiêu được an ủi trên trời!”
“Hừ, mỏi mắt chờ mong!”
Cố Bân căn bản không quan tâm chuyện này, ông ta vung tay, những người theo sau ông ta cất tiền lại vào trong vali, rồi cùng ông ta quay về biệt thự nhà họ Cố.
Trong sảnh lớn biệt thự, một người trung niên mặc áo dài đen đang cầm chén trà trong tay, nhấm nháp trà Long Tĩnh thượng hạng, mùi trà thoang thoảng khắp chốn.