Cao Thủ Tu Chân

Chương 2803




Chương 2803

Mỗi lần nhắc tới bố của Cố Giai Lệ, Diệp Thiên luôn nhớ tới Tiêu Hà phải một mình vất vả nuôi dưỡng Cố Giai Lệ, chịu đựng mọi khó khăn và con mắt lạnh nhạt của người đời, trong lòng lại dâng lên lửa giận.

Cố Giai Lệ biết tính cách của Diệp Thiên, cô nắm lấy tay Diệp Thiên, giọng nói vô cùng kiên định.

“Anh Diệp Thiên, mọi chuyện em đều nghe anh hết. Dù anh có làm gì, em cũng sẽ đi theo sau anh!”.

Chỉ một nhà họ Cố nho nhỏ sao có thể sánh bằng tình cảm của cô dành cho Diệp Thiên?

Cho dù Diệp Thiên có ra tay với người được gọi là bố ruột của cô, cô cũng sẽ đứng về phía Diệp Thiên!

“Nhà họ Cố ở Luân Thành sao?”.

Diệp Thiên nhìn đám mây trùng điệp bên ngoài cửa số, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường.

Từ khi nhận được điện thoại của Cố Giai Lệ, cậu đã liên lạc với Ngô Quảng Phú, nhờ anh ta điều tra tin tức về lâu đài nhà họ Cố ở Luân Thành.

Bây giờ, Tập đoàn Lăng Thiên đã là quái vật khổng lồ đứng sừng sững trên thế giới, là ông trùm hàng đầu ngành y dược, tin tức có thế bao hàm cực kì rộng. Ngô Quảng Phú là CEO của tập đoàn, tài liệu các nơi mà anh ta nắm trong tay đã hơn xa trước kia.

Chưa tới mười phút sau khi cậu liên lạc với Ngô Quảng Phú, một bản tài liệu chi tiết đã được gửi đến điện thoại của cậu.

Nhà họ Cố ở Luân Thành là một gia tộc Hoa kiều. Gia chủ đời thứ nhất Cố Thế Thông đã di dân đến Anh Đình từ thời gian đầu giải phóng, sau đó nắm bắt thời thế xây dựng nên nhà họ Cố, vang danh ở Tây Âu. Từ đó đứng vững

không đổ, đến nay đẵ có lịch sử hơn trăm năm.

Từ khi Cố Thế Thông sáng lập ra nhà họ Cố ở Luân Thành đến nay, mỗi một đời nhà họ Cố quả thật vô cùng xuất sắc, nhân tài xuất hiện liên tục, chỉnh lý nhà họ Cố vô cùng trật tự rõ ràng. Bọn họ luôn giữ sức cạnh tranh mạnh nhất ớ xã hội thượng lưu ở Tây Âu, danh tiếng lan khắp Tây Âu, ít ai có thể sánh bằng bọn họ.

Bây giờ, gia chủ đời trước của nhà họ Cố tên là Cố Hoài Cổ.

Cố Hoài Cổ sinh được ba người con, Cố Bân là con cả, Cố Khiêm là con thứ nhì, Cố Lễ là con thứ ba. Theo như Cố Giai Lệ nói thì Cố Bân là bố cô ấy.

Bây giờ nhà họ Cố đang do Cố Bân quản lý, nhưng Cố Hoài Cổ vẫn nắm quyền chính, ra lệnh mọi chuyện, có quyền phát biểu cao nhất trong hướng đi và quyết sách lớn của nhà họ Cố.

Theo như tài liệu của Ngô Quảng Phú, ba ngày sau là đại thọ bảy mươi của Cố Hoài Cổ, bố của Cố Giai Lệ là Cố Bân lại chọn đúng lúc này gặp Cố Giai Lệ, bởi vậy Diệp Thiên mới cảm thấy chuyện này hơi kì quặc.

“Nhà họ Cố, hi vọng lần này các người thật lòng muốn đón Giai Lệ về!”.

“Nếu đi sai một bước, tôi sẽ khiến nhà họ Cố trăm năm của các người hoàn toàn biến thành cát bụi lịch sử!”.

Trong lòng Diệp Thiên đã có tính toán, tuy cái gọi là nhà họ Cố đứng trên đỉnh cao giới thượng lưu vùng Tây Âu, nhưng vẫn chưa từng lọt vào mắt Diệp Thiên cậu.

Trái lại, Ngô Quảng Phú còn nhắc tới, sau lưng nhà họ Cố còn có một gia tộc Tây Âu xa xưa cực kì hùng mạnh. Trong gia tộc này có một người sức chiến đấu rất mạnh ở Tây Âu trấn giữ, khiến cậu cảm thấy hơi tò mò.

Sau mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, cuối cùng hai người cũng đặt chân tới Luân Thành ở Tây Ầu. Đây chính là nơi mà nhà họ Cố tọa lạc.

Hai người vừa đến lối ra sân bay, một thanh niên mặc Âu phục mang giày da, gương mặt tuấn tú đột nhiên bước nhanh tới, chặn trước mặt hai người họ.

Thanh niên nhìn thẳng vào Diệp Thiên, ngay sau đó nhìn sang Cố Giai Lệ.

“Chị họ Giai Lệ, cuối cùng em cũng đợi được chị rồi!”.

Cậu ta trông khoảng mười tám, mười chín tuổi, cũng là tuổi sinh viên, cách nói chuyện và cử chỉ đều hơi non nớt, nhưng lại toát ra khí chất cao quý sinh ra đã có.

Cố Giai Lệ nghe cậu ta gọi mà hoang mang.