“ồng dùng thuật cấm Mao Sơn là ‘Ngũ Hành Châm’ giết chết bốn người, tôi không tìm ông thì thôi, giờ ông lại dám đến Lư Thành, ông không biết Lư Thành là địa bàn của tôi à?”.
Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng, Hắc Vu Thần thì lại sốc đến mức há hốc miệng.
Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm là thuật cấm tuyệt mật của Mao Sơn, cho dù là người tu luyệt pháp thuật nội bộ Mao Sơn cũng chưa chắc đã biết sự tồn tại của nó, huống chi là người ngoài Mao Sơn.
Hơn nữa Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm chỉ là cái tên bề ngoài của nó, còn tên thật sự chính là “Ngũ Hành Châm”, cái tên này thường chỉ có một số nhân
cái tên này thường chỉ có một số nhân vật ở cấp bậc như chưởng giáo của Mao Sơn mới biết, Diệp Thiên lại nói thẳng ra như thể đã biết hết tất cả, vô cùng quen thuộc về nó, điều này làm sao mà khiến ông ta không sốc cho được?
“Cậu cũng là thuật sĩ Mao Sơn?”.
Trong lòng ông ta đột nhiên dấy lên dự cảm không lành.
Năm xưa ông ta phản bội và rời khỏi Mao Sơn, giết ân sư của mình chỉ vì muốn tu tập thuật cấm, để nhận về sức mạnh cực lớn, chuyện này khiến ông ta bị cả Mao Sơn coi là phản đồ, Mao Sơn liền phái không ít cao thủ đi đuổi giết ông ta.
Ông ta cho rằng Diệp Thiên chắc cũng là một trong những cao thủ đó.
Nhưng sau khi ông ta thầm cảm
nhận, lại vô cùng ngạc nhiên, trên cơ thể Diệp Thiên không hề có hơi thở của một thuật sĩ, thậm chí ông ta còn không cả cảm nhận được nội lực của một người luyện võ, điều này khó bề tưởng tượng.
“Mao Sơn không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là có chút hiểu biết về thuật Mao Sơn của các người mà thôi!”.
Ánh mặt Diệp Thiên lạnh lùng đến vô tình: “Nhưng hôm nay không ngại giúp Mao Sơn một tay, tiêu diệt một kẻ phản bội Mao Sơn là ông!”.
Bàn tay của cậu xòe ra, sau đó từ từ nắm lại, âm thanh của các khớp đốt xương vang khắp phòng lò hơi.
“Hôm nay ông đã rơi vào tay tôi, vậy tôi sẽ cho ông xuống dưới để ông đi xin lỗi những người đã bị ông giết hại lấy hồn!”.
Đồng tử Hắc Vu Thần co lại, trầm giọng nói: “Cậu muốn giết tôi?”.
“Đương nhiên!”.
Diệp Thiên lạnh lùng trả lời, bước lên trước một bước, một luồng khí cực mạnh xoay xung quanh cậu, tấn công về các phía, đến cả lò hơi nóng bỏng bên cạnh cũng bị nổ tung.
Trong đầu Hắc Vu Thần kinh ngạc, sức mạnh của Diệp Thiên thực sự là người mạnh nhất trong những người mà ông ta từng gặp bao nhiêu năm nay, nhưng trên khuôn mặt ông ta không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn cười lớn.
“Trước đó tôi còn đang thắc mắc, là ai mà lại có khẩu khí lớn đến vậy, bây giờ thì tôi đã hiểu ra rồi!”.
“Thì ra là Diệp Lăng Thiên của tỉnh Xuyên đã đến!”.
Lúc này ông ta đột nhiên sực nghĩ ra, và đoán được thân phận của Diệp Thiên.
“Tôi biết võ công của cậu rất mạnh, nhưng cho dù là vậy đi nữa, cậu làm sao có thể giết được tôi?”.
“Cho dù tôi không đánh lại được cậu, nhưng nếu tôi muốn đi, cậu đừng hòng ngăn được!”.
Vẻ mặt của Hắc Vu Thần đầy tự tin: “Khắp cả Hoa Hạ này, những người dám nói giết được tôi thì cũng chỉ có mấy người như Diệp Vân Long, Mộ Dung Vô Địch, Tiêu Ngọc Hoàng, Gia Cát Trường Hận, còn những người khác, cho dù là chí tôn võ thuật, tôi cũng có thể chạy thoát một cách vẹn toàn, huống hồ cậu mới chỉ chập chững bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật?”.
“Muốn giết tôi, chờ khi nào cậu đạt đến cảnh giới của “Tứ Tuyệt” thì hẵng hống hách!”.
Ông ta vừa nói dứt, một màn khói đen tỏa ra, ông ta lại vốn mặc áo dài màu đen, lúc này càng giống như hòa quyện vào màn khói đen kia.
Còn bản thân ông ta đã tận dụng màn khói đen yểm hộ, lúc đó đập vỡ một bức tường, chuẩn bị bỏ chạy.
Ông ta biết hôm nay có Diệp Thiên đến đây, ông ta đã không thể hoàn thành việc hút lấy hồn, tuy Diệp Thiên mới chỉ vừa đạt đến cảnh giới chí tôn võ thuật, nhưng thực lực rất mạnh, ông ta không sợ nhưng lại cũng tự nhận không phải đối thủ của Diệp Thiên, lựa chọn bỏ chạy là kế sách hoàn hảo nhất.
“Tứ Tuyệt là cái thá gì chứ?”.