Cao Thủ Tu Chân

Chương 2787




Chương 2787

Diệp Vân Long và Diệp Sơn nghe thấy bố con nhà họ Hoa nói vậy thì không hề tỏ ra đắc ý mà chỉ lắc đầu áy náy.

“Diệp Thiên có được thành tựu như ngày hôm nay đều dựa vào sự nỗ lực của một mình thằng bé, không liên quan gì tới nhà họ Diệp chúng tôi cả!”

“Nhà họ Diệp vì được hưởng hào quang của thằng bé nên đều cảm thấy áy náy cả!”

Hai người nói bằng giọng thương cảm. Khi Diệp Thiên còn nhỏ, bọn họ vì lời dự báo của Thông Thiên Kính đã phế bỏ võ mạch của Diệp Thiên, đuổi ra khỏi nhà họ Diệp. Chuyện này Diệp Thiên giờ đây đã không còn nhắc tới nữa nhưng bọn họ vẫn không thế nào giải tỏa được.

Thấy bộ dạng của hai người như vậy, ông cụ Hoa và Hoa Vô Đạo không nói tiếp nữa, dù sao chuyện năm xưa bọn họ cũng biết khá rõ.

“Phải rồi!”

Diệp Tinh ngồi bên cạnh trầm giọng: “Anh cả bị thương nặng, đến cả ngực cũng bị Tây Ma đâm thủng, anh ấy có sao không ạ?”

Nghe thấy vậy nhà họ Diệp và nhà họ Hoa đều rơi vào im lặng. Đối với chuyện này, bọn họ cảm thấy vô cùng nghi ngờ, dù sao thì với vết thương như thế, đối với người khác chắc chắn sẽ là vết thương chí mạng.

“Yên tâm đi, Diệp Thiên sẽ không sao đâu!”

Đúng lúc này, Thi Tú Vân nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng.

Yến Khinh Vũ ở bên cạnh bà cũng gật đầu phụ họa theo:

“Đúng là như vậy, Diệp Thiên có thể đứng lên chiến đấu tiếp chứng tỏ vết thương đó không nguy hiểm tới tính mạng!”

“Tài năng của Diệp Thiên đã vượt qua sức tưởng tượng của mọi người. Chắc chẳng còn ai có thế vượt qua được Diệp Thiên nữa đâu!”

Yến Khinh Vũ đã tận mắt chứng kiến Diệp Thiên phản kích như thế nào và tàn sát những bá chủ ngàn năm của tiểu thế giới ra sao. Dù hiện tại thế giới trần tục có rất nhiều kẻ mạnh và càng nhiều hơn tiểu thế giới nhưng Yến Khinh Vũ tin rằng chỉ cần có Diệp Thiên thì những kẻ địch kia cũng chẳng là gì.

Yến Khinh Vũ nói xong lại tiếp tục: “Mặc dù không nguy hiểm tới tính mạng nhưng theo như sự hiểu biết của cháu, thông thường mà nói chắc chắn Diệp Thiên sẽ không tha cho Lang tổ của nước Tuyết và Huyết tổ đâu!”

“Để hai người này chạy thoát chứng tỏ là vết thương ở ngực ảnh hưởng ất lớn tới Diệp Thiên, e rằng Diệp Thiên cần một khoảng thời gian mới có thể hồi phục lại được trạng thai đỉnh phong của mình!”

Trong đại sảnh nhà họ Hoa, mọi người đều gật đầu đồng tình. Hoa Vô Đạo đột nhiên nhớ tới con gái mất tích thì tâm trạng bỗng trùng xuống.

“Cũng không biết là tiểu Thiên có tìm được Hoa Lộng Ảnh mang về không!”

Diệp Sơn nhìn bộ dạng của Hoa Vô Đạo, đang định lên tiếng khuyên nhủ thì đúng lúc này cả sơn viên của nhà họ Hoa bỗng trở nên chấn động.

“Ầm!”

Đám đông đều cảm nhận được một luồng khí tức cực mạnh phía trên sơn viên nhà họ Hoa. Bọn họ đồng loạt lao ra khỏi đại sảnh và nhìn lên trời.