Chương 2786
Đôi mắt vốn màu đen của cậu đã bị một màu đỏ kỳ dị nhuốm trọn, dần dần cũng biến thành màu đỏ máu, giống như có một cơn lửa giận đang bốc lên trong người.
“Tiểu Ảnh, nếu anh đã không phải là một người bảo vệ đủ tiêu chuẩn thì từ hôm nay anh sẽ trở thành sát thần địa ngục, để cả vũ trụ này phải đền mạng vì em!”
Ầm ầm!
Sát khí bao trùm đất trời, cùng với tâm tính của Diệp Thiên thay đổi thì cả vùng đất trời đồi núi cùng đều rung lên mãnh liệt. Bao trùm cả đất trời là sát khí cuồn cuộn phát ra từ Diệp Thiên, nhuốm đỏ cả một vùng.
Đôi mắt đầy lý trí của cậu giờ đã chuyển sang màu đỏ kinh dị. Trong nháy mắt, mái tóc đen của cậu từ gốc tóc đã dần biến thành màu trắng, cuối cùng cả đầu biến sang màu trắng bạch kim kỳ lạ mang theo cảm giác thật tang thương, cô độc.
Đôi mắt cậu đã mất đi sự điềm đạm và hiền lành mà ngược lại trở nên tàn nhẫn, tức giận khủng khiếp.
“Soạt!”
Cậu ôm lấy Hoa Lộng Ảnh từ từ đứng dậy. Dù cả người ướt đẫm nước mưa nhưng cậu mặc kệ, chỉ chậm rẫi bước ra khỏi vùng thần điện đổ nát. Mỗi một bước đi trong không gian đều đế lại dấu chân màu đỏ dậm, đó chính là dấu vết mà Phệ Thiên Huyền Lực để lại.
Phệ Thiên Huyền Lực vốn có màu xanh lam, cùng với việc nó càng ngày càng mạnh thì màu xanh lam cũng trở nên đậm hơn. Nhưng lúc này Phệ Thiên Huyền Lực đã bị đồng hóa với tâm trạng của Diệp Thiên biến thành màu đỏ máu, phát ra làn sóng dao động cuồng bạo khác hoàn toàn với Phệ Thiên Huyền Lực trước đây.
Nếu như nói Diệp Thiên của lúc trước là một thanh kiếm thần làm chủ vạn vật thì lúc này cậu đã trở thành một ma đao hung hãn có thể khiến cả thế giới rơi vào địa ngục.
“Tiểu Ảnh, em ngủ ngon nhé!”
“Anh Thiên, sau này dù có đi đâu thì cũng đưa em đi cùng nhé!”
Diệp Thiên rót một luồng sức mạnh của sự sống bằng Phệ Thiên Huyền Lực vào cơ thể của Hoa Lộng Ảnh để giữ cô được bình yên. Sau đó cậu mang theo cơ thể mất đi ý thức chỉ còn lớp xác này đạp không trung lao về phía thủ đô.
Tại nhà họ Hoa ở thủ đô, đám đông còn đang chìm đắm trong niềm vui khi Diệp Thiên chiến thằng toàn diện trong cuộc chiến ở đảo Rồng lần này.
Ông cụ Hoa và Hoa Vô Đạo đng ngồi trong đại sảnh, không biết từ khi nào thành viên quan trọng của nhà họ Diệp, bao gồm cả Diệp Tinh, Diệp Vân Long cũng đều tập trung tại nhà họ Hoa.
Hai nhà ngồi cùng nhau như những người bạn thân cùng chúc mừng cho thắng lợi của Diệp Thiên.
“Vân Long, trước giờ tôi luôn đi trước ông nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy đố kỵ với ông như lúc này!”
Hoa Vô Đạo nhìn Diệp Vân Long và khẽ lắc đầu thở dài: “ồng có một thằng con giỏi thật đấy!”
“Số một đương thế, chỉ riêng cái chức danh này thôi đủ để lưu danh thiên sử rồi, huống hồ hôm nay trước truyền thông toàn cầu, Diệp Thiên còn vượt qua cả bốn liên minh thế giới nữa, đúng là chiến thần!”
“Bây giờ đừng nói là người bình thường mà ngay cả người phụ trách của các nước lớn chắc cũng phải xếp Diệp Thiên vào vị trí ngang bằng hoặc thậm chí còn cao hơn đấy!”
“Một mình thằng bé có thể chống lại cả một nước đấy!”
Ồng cụ Hoa ở bên cạnh cũng nhìn về phía này với vẻ ngưỡng mộ: “ông cụ Diệp, ông có một thằng cháu giỏi thật đấy. Giờ gọi nhà họ Diệp là số một Hoa Hạ hay số một thế giới thì cũng không có gì là quá đáng”