Chương 2643
Theo tiếng quát khẽ của cậu, màn chắn ánh sáng bằng sức mạnh tinh thần có lực phòng ngự mạnh mẽ đã bị quyền kình xuyên thủng.
Ba vị trưởng lão của Thần Ý Môn đều rên lên một tiếng, đầu óc quay cuồng, lùi ra sau, sức mạnh tinh thần cũng được thu về trong nháy mắt, rõ ràng đã bị thương.
Sau khi quyền kình của Diệp Thiên xuyên thủng màn chắn ánh sáng, thế tấn công vẫn không giảm, tiếp tục đánh thẳng về phía bốn vị môn chủ, mà người đứng mũi chịu sào chính là môn chủ Thần Ý Môn Cao Chấn Tùng.
“Hừ!”.
Cao Chấn Tùng nhìn ba vị trưởng lão trong môn phái bị Diệp Thiên đánh lùi, lửa giận đã dâng lên.
Trong mắt ông ta bỗng tỏa ra luồng sáng cầu vồng, một bàn tay màu đỏ sẫm xuyên qua không gian trên đỉnh đầu ông ta, đánh thẳng vào quyền ảnh màu xanh lam.
Cuối cùng, vị vua chiếm cứ một phương, danh tiếng lẫy lừng này cũng đã ra tay. Trận chiến sức mạnh tinh thần mạnh mẽ nhất lịch sử của tiểu thế giới sắp sửa mở màn!
“Ầm!”.
Cả khu vực xung quanh núi Tứ Tượng đều rung chuyến, một tiếng động mãnh liệt vang vọng khắp chân trời.
Hai mắt Diệp Thiên lóe lên ánh sáng xanh lam như điện, trên quyền ấn cực lớn cũng tỏa ra ánh sáng xanh lam, hầu như chiếu sáng nửa bầu trời.
Lúc này, Cao Chấn Tùng đã chắn trước mặt ba vị trưởng lão của Thần Ý Môn, ánh cầu vồng trong mắt bừng sáng. Bàn tay màu đỏ sẫm rộng mấy chục trượng ngăn chặn phía trước quyền ấn màu xanh lam, bao bọc nó ở bên trong.
Các tu sĩ dưới hoàng cấp quan sát trận chiến ờ xung quanh đều chấn động tinh thần, một sự sợ hãi tột độ dâng lên trong lòng. Trong mắt bọn họ, đất trời lúc này đã méo mó, ngay cả gương mặt của Diệp Thiên và Cao Chấn Tùng cũng không thấy rõ.
Sau sự mơ hồ ngắn ngủi, chỉ còn lại nỗi chấn động vô hạn trong lòng bọn họ. Đó chính là cuộc chiến đỉnh cao giữa hai tu sĩ luyện thần cảnh giới thiên thần.
“Diệp Lăng Thiên, thực lực của cậu quả thật xứng danh cao thủ số một giới thế tục!”.
Cao Chấn Tùng cũng không ngờ sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên lại mạnh như vậy, ngay cả ba vị trưởng lão của Thần Ý Môn hợp sức cũng bị Diệp Thiên phá tan thế tấn công.
Ông ta nhìn về phía Diệp Thiên với ánh mắt tán thưởng, ngay sau đó đã bị sát ý ngút trời che lấp.
Tiềm lực của Diệp Thiên quá đáng sợ, kẻ địch trong bóng tối như cậu nhất định phải bóp ch3t một cách triệt để chỉ trong một lần. Nếu lần này để Diệp Thiên chạy thoát, mặc cho cậu trưởng thành thì qua mười năm, hai mươi năm nữa, e rằng tiểu thế giới sẽ không còn ai có thể chế ngự cậu. Thần Ý Môn bọn họ cũng sẽ đối mặt với một kẻ địch đáng sợ trước nay chưa từng có.
“VÙI”.
Sức mạnh tinh thần của ông ta trùng điệp, lan tỏa ra xung quanh người dưới dạng gợn sóng. Chỉ chốc lát sau, bàn tay màu đỏ sẫm bổng trở nên ảm đạm mờ nhạt. Trước mặt ông ta, một lưỡi đao gió bén nhọn dài khoảng mười mấy trượng được ngưng tụ thành thực thể.
“Thần Niệm Hóa Đao, Thu Thủy Trảm!”.
Ông ta quát khẽ, lưỡi đao gió dài mười mấy trượng bay thật nhanh từ phía sau bàn tay to lớn màu đỏ sẫm ra phía trước, xé đôi bàn tay ấy. Sau đó thế đi của nó vẫn không giảm, chém luôn cả quyền ấn màu xanh lam của Diệp Thiên ra làm đôi.