Cao Thủ Tu Chân

Chương 2583




Chương 2583

Hoàng lão và Hắc lão bên cạnh ánh mắt cũng lạnh lùng, châm chọc nói: “Đây chính là cấp độ đỉnh cao của giới thế tục, cũng chỉ có thế mà thôi!”

“Chỉ có thế giới nhỏ mới sinh ra được người mạnh nhất, chỉ một võ giả cỏn con của giới thế tục lại dám đến Tam Nhất Môn giương oai, đúng là tự tìm đường chết!”

Những đệ tử trẻ của Tam Nhất Môn đứng sau lưng bọn họ đều đồng ý gật đầu, bọn họ lại được chứng kiếm thực lực của Huyền Băng tam lão.

Dù Diệp Thiên mạnh mẽ đủ để giết chết Lư Tịnh Trai, chẳng qua chỉ trong vòng một chiêu, đã bị Huyền Băng Khí của Hồng lão phong ấn hoàn toàn, không thể động đậu, đây chính là khoảng cách thực lực to lớn.

Tiều Hể nhìn cảnh này, ánh mắt khẽ động, cô ấy mới nhớ ra, tại sao vừa nãy Diệp Thiên lại lựa chọn đưa cô ấy ra truước, nếu vẫn đíng cùng chỗ với DIệp Thiên thì lúc này cô ấy cũng đã bị đóng băng cùng với Diệp Thiên rối. Nhương cô ấy không hiểu, tại sao trong thời điểm mấu chốt này, Diệp Thiên lại lựa chọn đây cô ấy tránh ra, còn bản thân lại ở lại bị băng tuyết đóng băng.

Trong lúc cô ấy vô cùng nghi hoặc thì một âm thanh giòn tan vang lên.

“Răng rắc!”

Chỉ thấy huyền băng vô cùng kiên cố, cứng đến mức lưỡi đao sắc bén cũng khó lay động lại xuất hiện vết rạn nứt từ bên trong, sau đó lan rộng ra, đến thẳng mặt ngoài.

“Cái gì?”

Huyền Băng tam lão vốn vô cùng tự tin, khịt mũi xem thường Diệp Thiên đột nhiên ánh mắt ngừng lại, mà các đệ tử ưu tú của Tam Nhất Môn cũng thay đổi vẻ mặt.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang lên, rung động khắp trời, huyền băng cứng cáp lại biến thành vô số mảnh vụn, vụn băng bay tung tóe, Diệp Thiên một tay chắp sau lưng, đang đứng ở nơi băng lạnh nổ tung, nhưng lại không hề bị tổn thương gì.

“Chỉ dựa vào chút thủ đoạn này thì các người không ngăn được tôi đâu!”

Vẻ mặt cậu không hề thay đổi, trái lại khẽ nhếch miệng cười nhạt.

Dù là truyền thuyết cảnh thiên cấp thì cậu cũng có thể đánh thắng nhẹ nhàng, ba vị truyền thuyết cảnh trước mắt này vẫn không đủ để lọt vào mắt.

“Vô liêm sỉ!”

Ánh mắt Hoàng lão lãnh thấu xương, bà ta không ngờ đến, Huyền Băng Hàn Khí Hồng lão thả ra lại không đông được Diệp Thiên.

Nhưng chẳng qua bà ta chỉ xuất thần trong chốc lát, lập tức đã đánh ra một chưởng, năm ngón tay thon trắng lướt nhẹ, liên tục điểm ra ba đóa sen trắng phía trước.

“Băng Liên Tử Quang!”

Bà ta khẽ quát, hàn khí trong miệng tuôn ra, sen băng kia bắt đầu xoay tròn nhanh chóng, lần lượt b4n ra ba luồng sáng trắng.

Sau đó ba luồng sáng trắng ngưng tụ thành một điểm như hình tam giác, mạnh mẽ b4n ra một luồng sáng trắng khổng lồ lan rộng chừng mười trượng, tựa như một tia laser khổng lồ, xuyên qua không gian.

“Vù!”

Luồng sáng trắng b4n ra, những nơi đi qua không gian đều biến thành hư vô, lực phân giải ẩn chứa bên trong có thể phân chia rất nhiều phân tử vật chất, khiến mọi thứ sụp đổ.

Đối mặt với luồng sáng trắng bắn nhanh đến, Diệp Thiên lại không hề động đậy, để mặc luồng sáng trắng tấn công đến trước ngực cậu.