Cao Thủ Tu Chân

Chương 2547




Chương 2547

“Bùm!”

Một tiếng nổ đột nhiên vang lên, Sơn Hà Chỉ trấn áp mọi thứ lập tức bị ánh sáng xanh che khuất, sau đó nổ tung thành những đốm sáng trên bầu trời, ngay cả những phiến đá vụn cũng bị đánh bay ra xa, một bóng người từ bên trong bay lên trời, đó chính là Diệp Thiên.

“Xem ra nên có cái kết rồi!”

Diệp Thiên đứng ở trước mặt Bạch Viêm Minh, khóe miệng nhếch lên ý cười.

Ánh mắt Bạch Viêm Minh khẽ động, nhìn vào Diệp Thiên hồi lâu, trong lòng có chút kinh hãi.

Ông ta vốn cho rằng nhất chỉ của mình đã trấn áp được Diệp Thiên, nhưng ai ngờ Diệp Thiên lại không hề bị ảnh hưởng, cậu vẫn có thể phá vỡ được.

Ông ta do dự một lúc, cuối cùng thở dài một hơi.

“Tôi thua rồi!”

Ngay khi ông ta thốt ra lời này, cả vùng trời như rơi vào tĩnh lặng, ánh mắt của vô số cao thủ Tứ Tượng Tông đột nhiên thay đổi, bọn họ cảm thấy không thể tin được.

Người mạnh nhất Tứ Tượng Tông như tông chủ Bạch Viêm Minh, lãnh đạo tông môn hàng trăm năm qua, lại thừa nhận mình thua ư?

Tuy chỉ là mười chiêu, nhưng có bao nhiêu người trẻ tuổi ở tiểu thế giới đỡ được mười chiêu của Bạch Viêm Minh? Ngay cả top ba siêu cấp thiên tài cũng không thể làm được, nhưng Diệp Thiên lại có thể, hơn nữa cậu cũng không cảm thấy quá khó khăn, ngược lại còn thoải mái điềm tĩnh.

Thực lực này đúng là ngoài sức tưởng tượng, một số cao thủ lúc nãy còn phản bác Diệp Thiên trở thành thánh tử, lúc này có hơi dao động, cúi nhẹ đầu xuống.

“Nếu đã nhận thua thì né sang một bên, tôi còn chưa giải quyết xong nợ nần với nhà họ Thi!”

Diệp Thiên nhìn sang Bạch Viêm Minh, vẫy nhẹ ra hiệu cho ông ta tránh đường.

“Tôi sẽ giữ lời hứa của mình, không can thiệp vào ân oán của cậu và nhà họ Thi, ngay cả ba gia tộc còn lại của Tứ Tượng Tông cũng sẽ không ngăn cản!”

Bạch Viêm Minh trầm giọng nói, sau đó đột nhiên nhìn thẳng vào Diệp Thiên: “Nhưng tôi muốn lấy danh dự của chính mình để cầu xin cậu tha mạng cho Kiệt trưởng lão, có được không?”

Lời nói của Bạch Viêm Minh lập tức khiến đám đông náo loạn.

Đặc biệt là Kiệt trưởng lão, ông ta vẫn không hiểu tại sao, lập tức quát lên: “Tông chủ, người đang nói gì vậy, tại sao tôi phải cần thằng nhóc này tha mạng cơ chứ?”

“Tôi muốn giết nó thì cũng dễ như trở bàn tay mà thôi!”

Nhưng Bạch Viêm Minh lại không thèm quan tâm tới Kiệt trưởng lão, mà chỉ tỏ ra thành khẩn trước mặt Diệp Thiên.

“Muộn rồi!”

Diệp Thiên không phản ứng gì nhiều, chỉ lắc đầu nhẹ với Bạch Viêm Minh, sau đó tiến lên một bước, trực tiếp đi đến chỗ Kiệt trưởng lão ở phía sau.

“Tôi đã hết kiên nhẫn với ông rồi!”

“Nhát kiếm tiếp theo sẽ không vì ai khác, mà là vì người nhà của tôi!”

“Oong!”

Diệp Thiên vừa dứt lời, ánh sáng trong mắt đột nhiên loé lên, một luồng sức mạnh tinh thần chợt dao động, ngay lập tức bao lấy mọi thứ.