Cao Thủ Tu Chân

Chương 2512




Chương 2512

Thống lĩnh thứ chín của chấp pháp đường nhà họ Thi là Thi Vô Tự từng tới thế giới trần tục bắt Diệp Thiên nhưng đã bị Diệp Thiên giết chết. Đến ngay cả phân thân Thi Đoạn Uyên- đại thống lĩnh của Chấp Pháp Đường cũng bị Diệp Thiên tiêu diệt. Đối với nhà họ Thi thì đây đúng là đại sỉ nhục.

Hơn nữa trước đó không lâu, sáu tông Huyền Môn còn cử sáu người đại diện đi tới thế giới trần tục để lựa chọn nguồn máu mới, kết quả một bị đánh chết, một bị trọng thương. Tất cả đều do Diệp Thiên gây ra.

Nếu dựa vào đó sẽ thấy rằng Diệp Thiên không dễ gì chịu nhận thua, hoặc ít nhất là không thể nào cúi đầu. Diệp Thiên của lúc này thật sự khiến ông ta bất ngờ.

“Cậu tự nguyện để bị bắt? Rốt cuộc mục đích của cậu là gì?”

Kiệt trưởng lão không phải người hồ đồ, ông ta là một trong những trụ cột của nhà họ Thi, đã sống hàng trăm năm. Mặc dù được mọi người nói là tu vi đạt tới truyền thuyết nhưng thực lực thật sự của ông ta thì từ bốn mươi năm trước đã đạt tới thiên cấp truyền thuyết rồi. Chuyện này, tất cả người nhà họ Thi cũng chỉ có tầm chục người được biết. Có thể thấy, ông ta thật sự là một người thâm sâu khó lường.

Diệp Thiên chủ động để bị bắt, ông ta cho rằng Diệp Thiên đang cổ tỏ ra yếu thế và đang có tính toán hay âm mưu gì đó.

“Mục đích sao?”, Diệp Thiên trông vô cùng điềm tĩnh, cậu chỉ lắc đầu mỉm cười: “Thành ý của tôi đã đủ lắm rồi, giờ ông chỉ cần khóa tôi lại mà lại còn cảm thấy nghi ngờ à?”

“Tiểu thế giới này là địa bàn của người tu tiên các người, một người phàm tục như tôi sao có thể đối kháng với các người chứ? Mẹ tôi đắc tội, tôi chỉ muốn giúp bà ấy gánh được phần nào hay được phần đó thôi!”

Kiệt trưởng lão nhìn Diệp Thiên chăm chăm.Trong mắt Diệp Thiên, ông ta nhìn thấy vẻ thuần khiết và thản nhiên. Điều đó khiến ông ta phải giật mình.

“Tên nhóc này thật sự tự nguyện để bị bắt sao?”

Ông ta bán tín bán nghi, sau đó lấy ra một thứ từ trong ngực và mở bàn tay ra.

Một luồng sáng lóe lên giống như một sợi xích dài cuốn lấy hai cánh tay Diệp Thiên, cuối cùng tạo thành một sợi dây màu vàng chói và siết chặt hai tay cậu.

Đôi mắt Diệp Thiên dao động. Cậu có thể cảm nhận thấy sợi dây này khi trói cậu thì lực tinh thần mà cậu thường cảm ứng với linh lực xung quanh bỗng nhiên biến mất, giống như nó chịu sự kiểm soát vậy.

Thi Tú Vân đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó thì co đồng tử và kinh hãi kêu lên.

“Khổn Tiên Tác?”

Thi Nhiễm Doanh cũng dao động đôi mắt với vẻ không dám tin. Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy nhà họ Thi sử dụng pháp bảo xếp bị trí thứ năm trong các loại pháp bảo để đối phó với Diệp Thiên.

“Ha ha!”, Kiệt trưởng lão thấy hai tay Diệp Thiên bị trói chặt thì bật cười.

“Tên nghiệt tử này không ngờ hiếu thuận gớm, thật sự chịu để cho tôi trói cơ đấy!”

“Khổn Tiên Tác là pháp bảo xếp thứ năm trong pháp bảo của nhà họ Thi. Chỉ cần bị trói thì bất luận là chân lực hay là thần năng cũng sẽ đều mất đi năng lực tự điều động. Trừ khi người thi pháp chủ động hóa giải ra thì người bị trói hầu như chỉ có thể bó tay chờ chết mà thôi!”

“Nhóc con nhà họ Diệp, tôi tuyên bố từ giờ phút này cậu trở thành tội đồ của nhà họ Thi, do tôi đích thân dẫn về nhà họ Thi chịu trừng phạt!”

Kiệt trưởng lão vừa dứt lời thì đã xoay một tay. Gió điên cuồng nổi lên khiến Diệp Thiên rời khỏi mặt đất, bị Kiệt trưởng lão nắm trong không trung.

Thi Tú Vân thấy vậy, định cứu Diệp Thiên nhưng khi nhìn vào đôi mắt cậu thì bà lại như hiểu được ý tứ của cậu.

“Tiểu Thiên cố tình để cho trưởng lão bắt giữ và đi tới nhà họ Thi sao?”