Chương 2506
“Mẹ, con trai Diệp Thiên bất hiếu tới đón mẹ về nhà đây!”
Diệp Thiên vừa nói xong liền cúi đầu thật thấp rồi dập trên mặt đất.
Còn Thi Tú Vân, người đang quay lưng lại với hai người, run rẩy dữ dội như bị điện giật!
“Mẹ, con trai Diệp Thiên bất hiếu đến đón mẹ về nhà đây!”
Sau thời gian nửa năm Thi Tú Vân xa cách với mọi người trong nhà họ Diệp, bà đã bị đưa vào một tiểu thế giới, từ đó không có tin tức gì, mọi người trong nhà họ Diệp đều sống trong đau khổ.
Và bây giờ, cuối cùng Diệp Thiên cũng có thể mặt đối mặt nói ra điều này với Thi Tú Vân.
Thi Tú Vân vốn tưởng rằng ngoài việc Thi Nhiễm Doanh đến, lần này cô gái còn dẫn theo một người bạn, nhưng chính vào lúc Diệp Thiên lên tiếng, cho dù Kiệt trưởng lão và những người khác không ngừng uy hiếp cũng chưa từng khiến cho tâm trí của bà xáo trộn, vậy mà cậu đã khiến bà lập tức mất đi phương hướng.
Bà không thể tin vào tai mình! Bà mặc bộ đồ màu xanh, toàn thân run rẩy kịch liệt, hồi lâu cũng không quay đầu lại, mãi một lúc lâu sau, bà mới thận trọng quay lưng lại, run giọng nói: “Thiên, là con sao?”
Bà quay người cực kỳ chậm chạp, vì sợ giọng nói vừa rồi chỉ là ảo giác do bà ngày đêm tưởng nhớ, nhưng bà cũng thầm hi vọng rằng người con trai giỏi giang của mình sẽ thực sự xuất hiện ở nơi mà lẽ ra cậu không nên xuất hiện này.
Cuối cùng bà cũng quay lại. Thi Nhiễm Doanh, đứa cháu gái đã ở bên bà trong vài tháng qua, đang đứng cách đó năm mươi mét, nhưng bên cạnh Thi Nhiễm Doanh, một giọng nói rất quen thuộc đang cúi đầu bái lạy, đầu cậu vùi sâu vào tuyết, và phía sau lưng cậu, hai dấu tích đường mòn nổi bật trong tuyết.
“Thiên!”
Lúc này, Thi Tú Vân không còn kiềm chế được cảm xúc, nước mắt rơi lã chã.
Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy mặt cậu, nhưng mẫu tử liền tâm, một giọt máu đào hơn ao nước lã khiến bà nhận ra Diệp Thiên ngay lập tức.
Bà bước nhanh về phía trước, không để ý đến Thi Nhiễm Doanh bên cạnh, bà ôm phắt lấy cánh tay Diệp Thiên.
“Thiên, con như thế này là đang làm gì vậy?
“Mau đứng dậy để mẹ ngắm con cho thật kỹ nào! ”
Bà muốn nâng Diệp Thiên dậy, nhưng Diệp Thiên không hề động đậy, chỉ hơi ngẩng đầu lên, trong mắt không ngừng dao động.
“Mẹ, con xin lỗi, con đã đến muộn!”
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, nước mắt của Thi Tú Vân càng trào dâng mãnh liệt hơn, bà ngồi xổm trên mặt đất, cứ ngồi bên cạnh Diệp Thiên như thế.
“Thiên à, mau đứng dậy đi, nói cho mẹ biết, sao con đến được nơi này vậy?”
Mặc dù bà vô cùng hạnh phúc khi được đoàn tụ với con trai, nhưng lý trí mạnh mẽ của bà vượt qua sự vui mừng, bà bắt buộc phải làm rõ việc tại sao Diệp Thiên lại có thể xuất hiện ở nơi này.
Đây là tiểu thế giới, ngoại trừ người có xuất thân từ tiểu thế giới ra, nếu người ngoài muốn tiến vào thì phải có bảo vật của Đại Thiên Cung, nếu không chắc chắn không thể.
Diệp Thiên xuất hiện ở đây vào lúc này, chẳng lẽ là nhà họ Thi đã xé bỏ thỏa thuận rồi ra tay với gia đình bà sao?
Diệp Thiên là bị người nhà họ Thi bắt đến đây sao?
Đầu gối của Diệp Thiên không rời khỏi mặt đất, cậu chỉ nhướn thẳng người lên và kìm nén tâm trạng đang dao động của mình.