“Diệp tiên sinh, Hàn Mộng đánh bạo hỏi một câu, nếu như đối đầu với hung thủ sử dụng tà thuật Mao Sơn thì có bao nhiêu phần thắng?”.
Đôi mắt long lanh của Hàn Mộng nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trên mặt hiện lên vẻ mong đợi và hiếu kỳ.
Diệp Thiên liếc mắt nhìn cô ấy, bỗng bật cười.
“Chị hỏi câu hỏi này chẳng phải là muốn biết giữa một cao
thủ pháp thuật và chí tòn võ thuật ai mạnh hơn ai sao?”.
Cậu rót một tách trà, nâng tách trà trong veo lên, nói tiếp: “Võ thuật và pháp thuật dù ban đầu tu luyện không giống nhau, nhưng nếu tu luyện đến trình độ cực cao thì có thể nói là hiệu quả như nhau”.
“Võ thuật trước dễ sau khó, còn pháp thuật trước khó sau dễ, khi hai bên đạt đến trình độ cao nhất, có thể nói là ngang tài ngang sức.
Nếu thật sự muốn phân định thắng thua thì chỉ có thể xem tu vi hai người ai cao hơn”.
“Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm là pháp thuật cực kì tinh tế phức tạp, bất cứ khâu nào xảy ra sai sót đều sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường, thậm chí nhiều người cần phải châm rất nhiều kim khi hút lấy hồn.
Bốn người bị giết kia lại chỉ có một vết máu ở giữa chân mày, chứng tỏ người thực hiện chỉ châm một kim mà thòi.
Tu vi như vậy đủ đế sánh ngang với chí tôn võ thuật, chí tôn võ thuật bình thường e rằng khó mà khống chế được hắn”.
Diệp Thiên nói đến đây, trong mắt bỗng lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo, giọng nói quyết liệt.
“Nhưng nếu hắn ở trước
mặt tòi, tòi sẽ giết hắn như giết một con chó!”.
Trong giọng nói của cậu toát ra sát khí mãnh liệt.
Đoạt Phách Nhiếp Hồn Châm là tà thuật trái với lẽ trời, kẻ sử dụng nó vì lợi ích cá nhân mà tàn sát người vò tội, cướp hồn phách của người khác để kéo dài mạng sống cho mình.
Cậu khinh nhất là loại trộm cướp thế này, nếu đế cậu gặp phải, cậu chắc chắn sẽ không nương tay.
Hàn Mộng và Hàn Uyển nghe vậy, trong mắt đều lóe sáng.
Tà thuật Mao Sơn nguy hiếm quỷ dị như vậy, nhưng Diệp Thiên lại dõng dạc nói cậu có
thể giết chết người đó dễ dàng, sự quyết đoán và niềm tin mạnh mẽ này đều bắt nguồn từ thực lực mạnh mẽ ở bản thân cậu.
“Diệp tiên sinh, nếu cậu chắc chắn đối phó được người này, Hàn Mộng xin mời cậu trở thành cô’ vấn điều tra cho tổ trọng án của tôi, giúp tôi bắt người này.
Sau khi xong việc, Hàn Mộng nhất định sẽ trả thù lao vừa ý cậu!”.
Hàn Mộng nói xong thì định chắp tay cúi lạy Diệp Thiên, cực kì cung kính.
Nhưng cò ấy vừa có động tác thì một luồng sức mạnh vô
hình bỗng nhiên lướt đến, nâng cô ấy dậy.
Cò ấy hoảng sợ ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm như trời sao của Diệp Thiên đối diện với cô ấy.
“Không phải tôi không giúp các chị, mà là không có thời gian và sức lực cho việc này”.
Diệp Thiên lắc đầu: “Hành tung của hung thủ thay đổi liên tục, bây giờ không biết hắn đã đi đâu, muốn tìm được hắn trong biến người ở tỉnh Xuyên gần như là không thế.
Hơn nữa, nói không chừng hắn đã rời khỏi tỉnh Kiềm, vậy thì càng không
thể lần ra manh mối”.
Trước kia, sở dĩ Diệp Thiên nhắc nhở Hàn Mộng cũng là nghĩ cho sự an toàn của cò ấy.
Người sử dụng pháp thuật này đương nhiên không có gì đáng sợ với cậu, nhưng tố trọng án Thành Môn, hay thậm chí là hệ thống công an ở tỉnh Xuyên đều không thế chống lại được người này.
Một khi đám người Hàn Mộng đối đầu với người này thì chỉ có đường chết.
Cậu dừng một lúc, đột nhiên đứng lên.