Chương 2498
“Cô nhóc, tôi muốn thỏa thuận với cô một chuyện!”
Cô gái nghe thấy giọng nói bèn quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Thiên vẫn đang nằm bên mạn thuyền, bốn người còn lại cũng theo giọng nói nhìn về phía cậu.
Diệp Thiên mặc kệ bốn người bọn họ, cậu chỉ nhìn cô gái, khóe miệng tươi cười, lộ ra một bộ răng trắng.
“Nếu cô đồng ý đưa tôi về nhà họ Thi, tôi sẽ giúp cô giải quyết bốn gã này, Ok không?”
Diệp Thiên dựa vào đuôi thuyền kim loại, hai tay bắt ra sau đầu, dáng vẻ thản nhiên tự tại.
Nghe thấy giọng nói của Diệp Thiên, cả năm người đều sửng sốt một hồi, đạo sĩ trung niên tay cầm cây phất trần, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt, càng ngày càng trở nên dữ tợn.
Ngay từ đầu ông ta đã có chủ ý là sau khi giành được Huyết Như Ý, ông ta sẽ giết cô gái và giải quyết luôn cả Diệp Thiên để ngăn chặn chuyện bị lộ ra ngoài, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Diệp Thiên lại chủ động lên tiếng trước như vậy.
Ông ta nhìn Diệp Thiên, từ trên mặt Diệp Thiên không nhìn ra được một chút hoảng sợ hay bất an, mà thay vào đó là sự điềm tĩnh, điều này khiến cho suy đoán trước đây của ông ta đối với Diệp Thiên bắt đầu có chút dao động.
“Chẳng lẽ tên này là cường giả giấu mình?”
Ông ta chợt thay đổi suy nghĩ, lập tức chắp tay nói với Diệp Thiên: “Cậu này, đây là ân oán giữa chúng tôi với nhà họ Thi, mong cậu hãy rời đi, đừng nhúng tay vào chuyện này!”
Trước đó ông ta còn muốn giết Diệp Thiên, nhưng bây giờ ông ta lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ với Diệp Thiên mà không thể giải thích được. Mục đích của họ là chiếm được Huyết Như ý của nhà họ Thi, lúc này biểu hiện của Diệp Thiên khiến ông ta cảm thấy lo lắng, ông ta quyết định từ bỏ kể hoạch giết Diệp Thiên trước đó, bảo Diệp Thiên rời đi để không gây ra thêm những rắc rối.
Vốn tưởng rằng Diệp Thiên sẽ lập tức rút lui, nhưng Diệp Thiên cũng không thèm nhìn ông ta mà chỉ hờ hững nói: “Tôi không nói chuyện với ông, cút sang một bên!”
Đạo sĩ trung niên lập tức trợn trừng mắt, sát khí trong mắt lại nổi lên: “Cậu nói cái gì?”
Diệp Thiên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt sắc bén của ông ta mà chỉ nhìn cô gái nói: “Sao hả cô gái nhỏ, suy nghĩ thế nào rồi?”
“Tôi nghĩ rằng thỏa thuận này rất hời mà!”
Lúc này cô gái đó mới phản ứng lại, đôi mắt to thông minh liếc qua liếc lại Diệp Thiên, giọng nói của cô ấy đột nhiên chùng xuống.
“Anh là ai?”
“Tại sao muốn tôi đưa anh về nhà họ Thi?”
“Anh có mưu đồ gì hả?”
Cô gái dừng lại một chút, nhìn về phía bốn người xung quanh mình và như chợt hiểu ra: “Tôi biết rồi, anh và bốn người này là một giuộc với nhau, liên kết diễn ra màn kịch này, để tôi đưa anh về nhà họ Thi hòng chiếm bảo vật của nhà họ Thi tôi chứ gì?”
Diệp Thiên nghe xong lời này, không khỏi lắc đầu cười: “Cô nhóc, tôi thật bái phục trí tưởng tượng của cô!”
“Nếu tôi đi cùng bọn họ, tôi còn cần phải cảnh cáo cô trên thuyền cẩn thận sao?”
Cậu vẫy vẫy tay, thản nhiên nói: “Nếu như cô đã nghĩ như vậy thì tùy cô thôi. Cô có thể thử xem mình có thắng được bốn người họ hay không!”
Ngay từ khi lên thuyền, Diệp Thiên đã cảm giác được trên người cô gái toát ra một làn sóng linh lực mạnh mẽ, chính là hơi thở mạnh mẽ độc nhất của bảo vật, hơn nữa đó tuyệt đối không phải vật tầm thường.