Cao Thủ Tu Chân

Chương 2437




Chương 2437

Bởi vì lúc trước Diệp Thiên từng bị bom phá hủy oxy bắn trúng ở Thái Bình Dương, rơi vào trạng thái chết giả, nên sau khi bình an trở về, Diệp Thiên đã chế tạo ba tấm ngọc bài, đưa dấu ấn linh hồn của mình vào trong đó, lần lượt giao ba tấm ngọc bài cho Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh và Cố Giai Lệ.

Ngọc bài linh hồn này đại diện cho dấu ấn sinh mệnh của Diệp Thiên. Chỉ cần ngọc bài không hư hại có nghĩa Diệp Thiên vẫn còn sống tốt, nhưng nếu ngọc bài đột nhiên vỡ nát thì chứng tỏ ánh sáng sinh mệnh của Diệp Thiên đang dần tắt.

Hoa Lộng Ảnh nhìn ngọc bài trong tay, hết sức sửng sốt. Ngọc bài ban đầu còn lóng lánh trong suốt, không hề có tì vết, bây giờ đã có vết nứt, hơn nữa còn lan ra bốn phía.

Giây lát sau, ngọc bài trong tay cô vỡ tan, khiến cô đứng ngây ra tại chỗ.

“Không!”.

Một lúc lâu sau, tiếng hét thê lương vang vọng khắp thư viện Đại học Thủ Đô, mọi người đều nhìn Hoa Lộng Ảnh chạy đi như bay, không biết xảy ra chuyện gì.

Hoa Lộng Ảnh sử dụng thân pháp đến cực hạn. Chỉ mới ngày hôm qua, Diệp Thiên còn gặp mặt cô, nói với cô là sắp đi sang tiểu thế giới. Nhưng không ngờ, chưa tới một ngày sau, ngọc bài linh hồn của Diệp Thiên lại vỡ nát. Điều này có nghĩa gì, Hoa Lộng Ảnh đã không dám nghĩ tiếp nữa.

“Không đâu, không đâu!”.

Cô cảm thấy có thể là ngọc bài linh hồn xuất hiện nhầm lẫn gì đó, bị ngoại lực làm hư, không liên quan đến sống chết của Diệp Thiên. Do đó, cô chạy như bay đến khu nhà ở của nhà họ Diệp, muốn tìm Diệp Tinh xác định xem ngọc bài linh hồn trong tay Diệp Tinh có còn nguyên vẹn hay không. Nhưng lúc cô ta chạy tới khu nhà ở của nhà họ Diệp thì lại vừa vặn nhìn thấy một cảnh đáng sợ.

Ngọc bài mà Diệp Tinh cầm trong tay cũng vỡ thành những mảnh nhỏ, bước chân cậu ta lảo đảo, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

“Anh cả? Chuyện này không thể nào! Sao lại như thế được? Nhất định là cỏ gì nhầm lẫn ở đây!”.

Diệp Tinh miễn cưỡng kìm nén cơn kinh hoảng trong lòng, khi cậu ta quay đầu lại, nhìn thấy Hoa Lộng Ảnh đang mất hồn lạc phách, lập tức hiểu ra.

Mọi thứ là thật!

Trên bầu trời nhà họ Diệp, một bóng người đứng chắp tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống, chính là Long Đoạn Tung.

Lúc ông ta nhìn thấy ngọc bài trong tay Diệp Tinh vỡ nát, lập tức thớ dài sâu xa.

“Diệp Lăng Thiên, xem ra cậu vẫn không qua được cửa ải này!”.

Lúc Long Đoạn Tung ngửa đầu lên trời cảm thán, một bóng người lặng lẽ xuất hiện sau lưng ông ta, là một ông lão mặc áo xám.

“Gia chủ, xét tình hình này, Diệp Lăng Thiên đã chết, chúng ta có cần tiếp tục trấn thủ ở nhà họ Diệp nữa không?”.

Người đó là trưởng lão truyền công có địa vị cao nhất nhà họ Long trừ Long Đoạn Tung ra, tu vi chỉ thua kém Long Đoạn Tung. Đôi mắt đục ngầu của ông ta nhìn về phía Long Đoạn Tung, đợi quyết định của Long Đoạn Tung.

“Haizz!”.

Ánh mắt Long Đoạn Tung vô cùng sâu xa, nhìn sông núi chín vạn dặm, sắc mặt thay đổi liên tục.

Chốc lát sau, ông ta mới khẽ lắc đầu: “Tôi vốn cho rằng đã tìm được một sự giúp đỡ tốt nhất có thể đưa nhà họ Long đi l3n đỉnh cao lần nữa, nhưng bây giờ xem ra dù là vận mệnh pháp tắc cũng không đứng về phía nhà họ Long chúng ta!”.

“Mất đi Diệp Lăng Thiên, nhà họ Long chẳng khác nào mất đi một cánh tay, muốn xưng hùng ở thế giới quái vật cùng vùng dậy như ngày nay thì khó như lên trời”.

Nói đến đây, sự tiếc hận trong mắt ông ta tan biến hoàn toàn, giọng nói đầy quả quyết.