Cao Thủ Tu Chân

Chương 2431




Chương 2431

Mặc dù mối quan hệ giữa Diệp Thiên và cô ta không quá thân nhưng không biết có phải là vì cậu đã nhìn thấy hết cơ thể của Yến Khinh Vũ hay không mà cậu cảm thấy có một trạng thái tình cảm vô hình khó nói giữa hai người, thậm chí đôi khi cậu còn cảm thấy tin tưởng Yến Khinh Vũ hơn cả Hoa Lộng Ảnh.

Thủ đô đang vào đêm, thế nhưng Diệp Tinh vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ. Ngồi ở lầu vọng các mới sửa lại của nhà họ Diệp, cậu ta bỗng bần thần.

“Trong vũ trụ này còn biết bao nhiêu chuyện mà mình không biết chứ?”

Cậu ta khẽ lầm bầm và siết chặt nắm đấm: “Phải mất bao lâu thì mình mới giống được như anh cả có thể nắm giữ thiên địa và kiểm soát mọi thứ đây?”

Khi cậu ta đang bần thần thì một nụ cười nhàn nhạt vang lên.

“Yên tâm đi, không bao lâu nữa đâu!”

Diệp Tinh hết hồn, vội quay đầu lại thì thấy Diệp Thiên đã đứng bên cạnh mình không biết từ khi nào. Áo cậu bay bay trong gió.

“Anh cả?”

Diệp Tinh khẽ dao động đôi mắt với vẻ kinh ngạc.

Diệp Thiên ngồi xuống bên cạnh cậu ta. Hai anh em ngồi cạnh nhau, Diệp Tinh không khỏi thổn thức. Cảnh tượng giống như thế này xảy ra từ mười năm trước, thời gian trôi qua thật nhanh.

“Nhóc con, đừng nghi ngờ bản thân mình!”

Đôi mắt sâu thẳm của Diệp Thiên cũng nhìn về phía vũ trụ xa xôi.

“Em có hai võ mạch, là thiên tài trong hàng tỉ thiên tài, chỉ cần có thể nhẫn nại, biết chừng mực thì sẽ có môt ngày địa cầu này sẽ không có gì có thể ngăn cản được em nữa!”

“Những dằn vặt mà em gặp phải lúc này chỉ là tiền tố của sự thành công mà thôi. Không có thứ gì là có thể có được một cách dễ dàng!”

Cậu vỗ vai Diệp Tinh với vẻ nghiêm túc.

“Nếu đến cả em cũng nghi ngờ chính mình thì dù có làm được chuyện gì e rằng cũng sẽ nghi ngờ. Trái tim của người luyện võ vốn không nên sợ bất cứ điều gì cả, cứ dũng cảm tiến về phía trước!’

Diệp Tinh nghe thấy vậy thì khẽ khựng người sau đó gật đầu với Diệp Thiên.

Nói thẳng ra, trước khi Diệp Thiên quay trở về nhà họ Diệp thì những điều dằn vặt mà cậu ta phải trải qua quá ít. Do tâm trí chưa lĩnh hội đủ đầy, cộng thêm việc cảnh giới tiến bộ chậm nên dần dần đã bị những cao thủ khác ngoài kia đuổi kịp.

“Anh trai, em hiểu rồi!”

Cậu ta tỏ ra vô cùng nghiêm túc, đôi mắt chưa bao giờ kiên định như thế: “Dù phải vượt mọi chông gai thì em nhất định sẽ theo kịp anh, tương lai cũng sẽ giống như anh ngăn mưa chặn gió cho nhà họ Diệp!”

Diệp Thiên cười hài lòng và gật đầu. Đối với tương lai của Diệp Tinh, cậu chưa bao giờ cảm thấy nghi ngờ.

“Phải rồi!”

Diệp Tinh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó và lấy bức thư từ trong ngực ra. Bức thư được dùng giấy da bò, hơn nữa còn dùng chữ thể Thư để viết: “Diệp Thiên thân mến, giọng điều nghe mang đậm mùi vị cổ trang!”

“Đây là bức thư hôm nay được gửi tới và cả một thanh kiếm cổ, giờ đang đặt ở trong phòng khách, để em đi lấy cho anh!”

Diệp Tinh đưa thư cho Diệp Thiên sau đó đi như bay vào phòng khách.